Chương 234 Hết thảy đều kết thúc
Chương 234
Nếu là ngay cả thường tình con người cũng mất đi, tất là có bền gan vững chí. Làm gì? Trừ phục quốc có thể làm cái gì?
Như vậy Vương Nghị Phủ liền thật sự là muốn chết rồi.
Nếu là Vương Nghị Phủ là một tên vũ phu chỉ biết đánh đánh giết giết, có thể tâm tư tinh tế diễn trò đến cảnh giới như thế, vậy cũng coi như Vương Nghị Phủ có bản lãnh.
Nhưng nàng đều không sợ.
Lão Kiếm Sư Từ Hồn Nhiên nghi hoặc hỏi: “Nương nương rõ ràng đã đánh tiếng với Nguyễn sư, đáp ứng sẽ không động thủ ở cảnh nội huyện Long Tuyền, chúng ta cũng truyền tin cho Lý Hầu Hồ Anh Lân, bảo bọn họ sắp tới đừng hành động thiếu suy nghĩ, tất cả chờ đi đến biên cảnh Đại Ly nói sau. Theo lý thuyết Nguyễn sư như thế nào cũng nên nể mặt nương nương mới đúng, chung quy không đến mức là người kia của Phong Tuyết miếu, ngay cả mặt mũi của nương nương cùng Nguyễn sư cũng không nể chứ?”
Vương Nghị Phủ hỏi: “Thân phận chi tiết của tên nam tử đeo đao kia, vẫn như cũ chưa điều tra ra?”
Nữ tử ôm kiếm lắc đầu nói: “Chưa có kết quả. Loại chuyện này, chúng ta không tiện tìm tới cửa hỏi Nguyễn sư, lại càng không tiện đi tìm đám tu sĩ binh gia Phong Tuyết miếu kia, chỉ có thể dựa vào cơ cấu tình báo của bản thân Đại Ly tìm kiếm dấu vết để lại, mà công việc tình báo biên cảnh, nương nương không tiện nhúng tay...”
Nói tới đây liền dừng lại, nữ tử trẻ tuổi không nói gì nữa.
Cái này đề cập đến mạch nước ngầm sôi sục của tầng cao nhất triều chính Đại Ly.
Vương Nghị Phủ hỏi: “Có khả năng là tên tùy tùng Lý gia Chu Hà kia, thật ra thâm tàng bất lộ hay không?”
Phụ nhân cười nhạo nói: “Kẻ đó chẳng qua là vũ phu ngũ cảnh, không đáng nhắc tới. Lý gia càng không có lá gan quấy rối ở dưới mí mắt của ta.”
Lão Kiếm Sư thở dài, “Vậy thì có chút khó xử lý rồi.”
Phụ nhân cười quyến rũ, “Khó xử lý? Dễ xử lý lắm, lập tức về kinh! Ta đi khóc với hoàng đế bệ hạ.”
Chuyện này, chung quy là người khác phá hỏng quy củ Đại Ly trước, như vậy hoàng đế bệ hạ sẽ nguyện ý ra mặt cho nàng.
————
Lý Bảo Bình có hòm sách nhỏ mới tinh, đồ đạc lớn nhỏ trong cái gùi liền phải chuyển nhà, hai người một lớn một nhỏ mượn cơ hội này, ở lúc nghỉ ngơi, tìm chỗ yên tĩnh rời xa đám người Lý Hòe, lén lút kiểm kê gia sản, để ngừa mất đi hoặc là hư hao.
Trần Bình An cũng tháo xuống cái gùi của mình.
Một cây kiếm gỗ hòe cũ, đoán là Tề tiên sinh đưa tặng, bởi vì lúc ấy đỉnh đầu Trần Bình An ù ù cạc cạc đeo cái trâm ngọc. Trần Bình An và Lý Bảo Bình đều cảm thấy hẳn là Tề tiên sinh cố ý làm, Trần Bình An bình thường đều đem kiếm gỗ hòe đặt chéo ở trong cái gùi, chỉ ở lúc đêm dài yên tĩnh, lấy ra đặt ở trên đầu gối, tâm cảnh thiếu niên sẽ tường hòa an bình.
Một viên đá Mật Rắn màu vàng, đặt ở dưới ánh mặt trời soi, sẽ chiếu rọi ra từng tia gân mạch màu vàng đẹp đẽ.
Mười hai viên đá Mật Rắn nhỏ nhắn linh lung còn lại, thì đã rút đi sắc thái tươi đẹp ban đầu, nhưng tính chất nhẵn nhụi, vẫn không tầm thường.
Lý Bảo Bình yêu thích không buông tay đối với những món đồ chơi nhỏ này, trong lòng bàn tay nâng viên đá Mật Rắn màu vàng kia, nói: “Tiểu sư thúc, viên này tuyệt đối đừng bán, mười hai viên đá khác, về sau cho dù muốn bán, cũng nhất định phải tìm người mua biết hàng, bằng không chúng ta khẳng định thiệt thòi chết.”
Trần Bình An cười nói: “Điều đó là đương nhiên.”
Trong cái gùi còn có một khối đá dài màu đen khoảng một thước, nhìn rất giống đài Trảm Long, nhưng Trần Bình An không dám xác định, nhớ rõ Ninh cô nương từng nói, muốn tách ra đài Trảm Long làm đá mài kiếm tốt nhất trên đời này, chẳng những cần kiếm tiên gì đó ra tay, còn cần tổn hại một cây binh khí rất đáng giá, đương nhiên đối với thiếu niên trước mắt mà nói, binh khí, đồ vật rất lợi hại hoặc là rất quý giá, đều có thể trực tiếp liên hệ với đáng tiền.
Tựa như đối với vị thiếu nữ trở về cô nương kia mà nói, chiến lực của đối thủ, đều có thể trực tiếp liên hệ bằng bao nhiêu gã Trần Bình An.
Trần Bình An biết cái này tuyệt đối sẽ không là Nguyễn sư phụ tặng cho hắn, là Tề tiên sinh cùng nhau tặng kiếm gỗ hòe cùng đá mài kiếm? Hay là vị nữ tử thần tiên áo trắng bay bay kia dùng ra thần thông thuật pháp? Hoặc chẳng lẽ là vật bên người Nguyễn cô nương giấu riêng?
Trần Bình An có chút đau đầu.
Nguyễn cô nương lúc trước đặt một nén vàng, hai nén bạc, một túi tiền đồng bình thường ở trong cái gùi của Lý Bảo Bình. Có lần Lý Bảo Bình trong lúc vô tình mở túi tiền, Trần Bình An mới giựt mình hãi phát hiện bên trong thế mà xen lẫn một đồng tiền kim tinh.
Đồng tiền áp thắng này, tuyệt đối là Nguyễn Tú vụng trộm lưu lại.
Điều này làm Trần Bình An bị dọa nhảy dựng, lúc ấy đầu đầy mồ hôi. Nếu cứ mãi sơ ý, chưa thể phát hiện chân tướng, sau đó không cẩn thận đem đồng tiền này coi là đồng tiền bình thường mà tiêu đi, vừa nghĩ đến hậu quả này, Trần Bình An liền hận không thể cho mình hai cái tát trước.
Đồ vật lớn nhỏ, Trần Bình An đều thu thập chỉnh tề thoả đáng, giống như là phụ nữ đã quen tính toán tỉ mỉ, đang quán xuyến một gia đình nhỏ.
Mỗi lần Lý Bảo Bình thấy một màn như vậy đều muốn cười, thầm nghĩ tiểu sư thúc cũng quá biết sống rồi.
Như vậy về sau cần cô nương ưu tú bao nhiêu, mới xứng đôi tiểu sư thúc của mình?
Tiểu cô nương cảm thấy thật khó tìm được, vì thế nàng có chút ưu thương nho nhỏ.
Một đứa nhỏ lấm la lấm lét lén mò tới, sau khi bị Lý Bảo Bình phát hiện, hắn nhìn cái hòm sách nhỏ kia bên chân nàng, nói với Trần Bình An: “Trần Bình An, ngươi nếu làm cho ta một cái hòm trúc nhỏ, phải lớn hơn đẹp hơn cái kia của Lý Bảo Bình, ta liền gọi ngươi tiểu sư thúc, thế nào?”
Trần Bình An nhìn hắn một cái, không nói lời nào.
Lý Hòe có chút cuống lên, quyết định lui nhường một bước, “Vậy to bằng cái hòm sách nhỏ đó của Lý Bảo Bình là được, thế này chung quy được rồi chứ?”
Trần Bình An trong lúc vô tình phát hiện giày của Lý Hòe đã rách không chịu nổi, lộ ra ngón chân, nói: “Để sau làm cho ngươi hai đôi giày rơm.”
Lý Hòe giận dữ, giơ chân nói: “Ta thèm cái giày rơm rách đó của ngươi, ta muốn là hòm sách! Hòm sách dùng để đựng điển tịch thánh hiền! Lý Hòe ta cũng là đệ tử của Tề tiên sinh!”
Trần Bình An nhíu nhíu mày, “Đi sang bên.”
Lý Hòe ngạc nhiên, cẩn thận đánh giá sắc mặt Trần Bình An, sau khi hai người đối diện, Lý Hòe đột nhiên có chút sợ hãi chột dạ. Đứa nhỏ này không sợ trời không sợ đất, phá lệ chưa cãi lại mắng chửi người, hầm hừ rời khỏi, chỉ là chạy ra vài bước, quay đầu nói với giọng đúng lý nên giọng cũng to: “Giày rơm đừng quên nha, phải hai đôi, có thể thay.”
Trần Bình An gật gật đầu.
Đợi Lý Hòe chạy xa, tiểu cô nương mặt đầy sùng bái nói: “Tiểu sư thúc, ngươi thật lợi hại, ngươi là không biết, Lý Hòe gã này, ta cũng chỉ có thể đem hắn đánh chịu phục, cãi nhau là không được, cho dù là Tề tiên sinh nói đạo lý với hắn, Lý Hòe cũng không quá thích nghe.”