← Quay lại trang sách

Chương 235 Nghỉ đêm ở chùa cổ có yêu khí xuất hiện

Chương 235

Trần Bình An đưa tay xoa xoa đầu tiểu cô nương, đeo cái gùi lên, “Chuẩn bị xuất phát, đi hai ngày nữa, chúng ta lập tức có thể nhìn thấy dịch lộ Đại Ly.”

Tiểu cô nương đeo cái hòm sách nhỏ lên.

Tiểu cô nương, áo bông đỏ, hòm trúc xanh.

Thật ra A Lương nghẹn rất vất vả, rất muốn nói cho một lớn một nhỏ này, nếu không phải tiểu Bảo Bình của chúng ta đủ đáng yêu, chỉ cách ăn mặc màu sắc này, có thể khiến người ta cười chết.

Lý Bảo Bình đột nhiên nói: “Lý Hòe này, có chút giống con sên kia của ngõ Nê Bình tiểu sư thúc các ngươi.”

Trần Bình An sửng sốt một phen, hình như chưa từng đem hai chữ đặt chung một chỗ so sánh, cẩn thận nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không giống, về sau nếu có cơ hội nhìn thấy Cố Sán, ngươi sẽ biết.”

Tiểu cô nương ồ một tiếng, dù sao cũng chỉ là thuận miệng nhắc, rất nhanh đã đi tưởng tượng Đại Ly dịch lộ rốt cuộc là như thế nào.

Trần Bình An thật ra giống với Lý Bảo Bình, khởi điểm cũng có chút cảm thấy con sên Cố Sán cùng Lý Hòe có chút giống, nhưng ở chung lâu, sẽ phát hiện hai người khác biệt rất lớn.

Lý Hòe và Cố Sán nhìn như tính cách không sai biệt lắm, miệng cùng như mọc ra cả ổ rắn rết bọ cạp, rất độc, có thể một câu chọc người ta ngạt thở, ở trong mắt Trần Bình An, thật ra rất khác nhau, cùng là không tim không phổi, xuất thân nghèo khổ, Cố Sán nhìn như gian xảo, đảo tròng mắt nhanh hơn bất cứ ai khác, nhưng sự khôn khéo vượt quá tuổi đó trên người Cố Sán, càng nhiều hơn là một loại tự bảo vệ mình. Lý Hòe là thuần túy một con nhím nhỏ, gặp ai cũng phải đâm một phát, cái này là vì Lý Hòe xét cho cùng cha mẹ khoẻ mạnh, bên trên còn có tỷ tỷ, tâm tính thật ra không phức tạp, hơn nữa từng tới trường tư từng đọc sách, lũ nhỏ cùng trường bên người là Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, Thạch Xuân Gia những đứa nhỏ lớn một chút, trên đại thể Lý Hòe là chưa từng chịu đau khổ lớn.

Cố Sán thì khác, mẫu thân một tay nuôi hắn lớn lên, có những thời điểm không thể không nói cũng liên lụy hắn, khiến nho nhỏ mấy tuổi, đã hưởng qua nhân tình ấm lạnh. Trần Bình An từng tận mắt thấy, một hán tử say người đầy mùi rượu hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi ngõ Nê Bình, nhìn thấy Cố Sán chơi đùa về nhà, cái gì cũng chưa nói, đi qua hung hăng đạp bụng Cố Sán một cước, Cố Sán sau khi ngã xuống đất, còn hung hăng giẫm vào đầu hắn một phát, đứa bé chỉ to như vậy ôm bụng cuộn mình ở chân tường, muốn khóc cũng khóc không được.

Nếu không phải Trần Bình An đúng dịp ra ngoài đụng tới, chạy vội qua, đấm hán tử kia một phát lảo đảo lui về phía sau, sau đó nhanh chóng cõng Cố Sán lên đi cửa hàng Dương gia, trời mới biết có thể dính phải mầm bệnh gì hay không.

Cũng càng thêm ghi thù, trong đầu có cuốn sổ nhỏ, ghi từng món nợ, nhớ rất rõ ràng, ai hôm nay chanh chua chửi đổng mắng mẹ hắn, hán tử nhà ai không biết xấu hổ miệng hoa hoa đùa giỡn mẹ hắn, hắn nhớ hết, có thể theo tuổi tăng lên, có một số việc cùng chi tiết đã quên, nhưng ấn tượng căm hận đối với người nào đó, Cố Sán khẳng định sẽ không quên. Đương nhiên, hán tử cho hắn hai phát đạp đó, Cố Sán nhớ rất rõ, tên là gì, ở ngõ nào, trong nhà có ai, Cố Sán biết hết, lúc lén ở chung với Trần Bình An, luôn ồn ào muốn đem phần mộ tổ tiên người nọ đào ra, còn nói người nọ có đứa con gái, chờ cô ấy trưởng thành, nhất định phải ngủ với côa áy, bắt nạt cô tới chết.

Đại khái trẻ con thời điểm đó, căn bản không biết ngủ là có ý tứ gì, chỉ biết là rất nhiều gái đã có chồng hán tử thích “nói giỡn”, lời nói có liên quan tới mẹ hắn, phụ nhân nói hai chữ trộm người, hán tử thì thường thường đều mang theo chữ ‘ngủ’.

Trần Bình An đến nay ký ức hãy còn mới mẻ, đứa nhỏ chỉ hơn bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ non nớt kia diện mạo dữ tợn, tràn đầy hung quang, ánh mắt tàn nhẫn.

Trần Bình An có chút lo lắng, hắn đương nhiên hy vọng Cố Sán ở bên ngoài sống ổn hơn bất cứ ai khác, nhưng đồng thời ở đáy lòng không hy vọng Cố Sán trở thành nhân vật thần tiên như Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa.

Nhìn tiểu sư thúc không yên lòng, Lý Bảo Bình hỏi: “Làm sao vậy?”

Trần Bình An nếu là trước kia, sẽ nói không có việc gì, nhưng bây giờ đi thẳng vào vấn đề nói ra lời trong lòng, “Ta sợ một lần sau nhìn thấy con sên, sẽ trở nên không quen biết hắn nữa.”

Lý Bảo Bình nghi hoặc nói: “Trẻ con lớn rất nhanh, nếu qua bốn năm năm bảy tám năm mới gặp mặt, các ngươi không nhận ra cũng rất bình thường mà.”

Trần Bình An nhếch miệng cười, càng như là tự mình bơm hơi khuyến khích cho mình: “Ta tin tưởng Cố Sán, vẫn sẽ là con sên kia của ngõ Nê Bình.”

Về phần có nhận ra mình hay không, không sao. Chỉ cần đứa nhỏ đó sống ổn, là tốt hơn mọi thứ rồi.

————

Lòng sông Thiết Phù xuất hiện phay đứt gãy dốc đá, rơi xuống nhanh chóng mãnh liệt, thế nước hạ du nhất thời tăng vọt.

Trần Bình An đứng ở trên vách đá bờ sông luyện quyền, tới tới lui lui đều là sáu bước hành thung đó.

A Lương không biết khi nào đứng ở bên cạnh dốc đá.

Bọt nước văng khắp nơi, tiếng nước cuồn cuộn, hơi nước tràn ngập, cũng may thời tiết cuối xuân, hơi lạnh đã giảm đi, cũng không tỏ ra hơi lạnh thấu xương.

A Lương lớn tiếng nói: “Ngươi luyện quyền này, không có ý tứ quá lớn. Hành thung này, là cái trò nhỏ rất là nhập môn, tùy tiện môn phái giang hồ nào cũng có, thật ra cái đứng cọc kia coi như tàm tạm, ít nhất có thể giúp ngươi miễn cưỡng sống sót, như là dược liệu dùng để giữ mạng, không quá giá gì cả, nhưng tốt ở đúng bệnh hốt thuốc.”

Thiếu niên nghe vào trong tai, cười cười, không nói gì.

Bởi vì Diêu lão đầu từng nói, lúc luyện quyền, phải tránh tiết khí. (khí bị rò ra khi mở miệng, thở)

A Lương gật gật đầu, “Nhưng một chuyện không có ý nghĩa, người thú vị có thể làm được rất thú vị. Ngươi luyện quyền như vậy, vấn đề không lớn. Con đường võ đạo, vốn chính là nước chảy đá mòn, dựa vào chính là công phu mài nước.”

Trần Bình An luyện quyền xong, lau mồ hôi ở trán, hỏi: “A Lương, ngươi không phải Thần Tiên Thai Ngụy Tấn gì đó chứ?”

A Lương cười nói: “Đương nhiên không phải, hắn niệm thơ đó là từng bộ từng bộ, phẩm cách uống rượu kém vô cùng, vừa uống chút là thích nước mắt nước mũi giàn giụa, so với Lý Hòe còn không bằng. Ta sao có thể là loại người này.”

Trần Bình An sửng sốt một phen, tựa như không nghĩ tới A Lương gọn gàng dứt khoát như vậy, “Vậy con lừa cùng hồ lô rượu?”

A Lương trợn mắt nói: “Tự nhiên đều là của Ngụy Tấn. Ta cũng không phải loại trình độ thấp như hắn, uống rượu thật ra thích, cưỡi lừa ngắm núi sông cái gì, thực sự không làm được, chậm rề rề, có thể làm ta sốt ruột chết mất.”

Trần Bình An thật cẩn thận hỏi: “Hắn sẽ không là chết rồi chứ?”

A Lương ý cười nghiền ngẫm, “Ta giết hắn làm gì, giết người đoạt bảo à?”

Trần Bình An nhìn A Lương, lắc đầu, “Ta tin tưởng ngươi sẽ không giết hắn.”

A Lương cầm lấy cái hồ lô rượu vốn nên dùng để dưỡng kiếm uống ngụm rượu, “Cái hồ lô nhỏ dưỡng kiếm này là hắn tặng cho ta, ta dạy hắn một chiêu kiếm thuật thượng thừa, tiểu tử đó như nhà tranh chợt mở, rốt cuộc đánh vỡ bình cảnh, cho nên đi bế quan rồi. Để trả thù lao, hắn liền đem hồ lô tặng cho ta. Đừng cảm thấy là ta được món hời, là hắn kiếm hời lớn. Ta chỉ là giúp đỡ trông coi con lừa này mà thôi.”