Chương 239 Vạn dặm gió xuân tiễn
Chương 239
Hắn hôm nay lại bước qua bậc cửa, giả bộ ở trên từng giá hàng bách bảo chọn lựa vật vừa lòng, sau đó giả bộ bàn bạc giá cả với một vị phụ nhân, cuối cùng cười mở miệng, chào hỏi với vị cô nương áo xanh như là tiểu chưởng quầy kia, nhẹ nhàng giơ lên khối đá Thanh Cung chặn sách rất vừa mắt trong tay, một tay cao, lại là bộ dáng eo mỹ nhân đầu mây chân mưa, định giá ba mươi lượng bạc, hắn hỏi thiếu nữ đó có thể rẻ hơn chút hay không, ba mươi lượng bạc thật sự quá quý chút.
Thực ra với hắn mà nói, ba mươi lượng vàng lại tính là gì?
Nguyễn Tú đầu cũng không ngẩng, lạnh nhạt nói: “Không thể.”
Nam tử ra vẻ tiêu sái nhún nhún vai, nói tảng đá này hắn mua, cuối cùng hắn lại chọn hai loại vật, lại hỏi thiếu nữ đó mua nhiều đồ như vậy, chung quy nên rẻ một chút chứ? Hơn nữa hắn muốn ở lâu tại trấn nhỏ, khẳng định là khách quen, cho nên sẽ thường xuyên chiếu cố việc làm ăn... Tóm lại dong dài một đống lớn, bên kia quầy Nguyễn Tú nghe mà phiền lòng, vẫn không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Đồ có thể mua, theo giá trả tiền là được, nói ít thôi.”
Công tử ca trẻ tuổi kia không giận mà lại cười, ủ uôi, nhìn không ra, còn là một con ngựa son phấn tính tình trinh liệt?
Hắn thật sự không tức giận, chỉ cảm thấy khơi dậy lòng cầu thắng của mình, vốn chuyện mua núi ván đã đóng thuyền, hắn chẳng qua lộ cái mặt ký cái tên cho gia tộc tài đại khí thô mà thôi, vì sao không tìm chút việc vui không ảnh hưởng toàn cục? Vì thế hắn sau khi bảo phụ nhân đem ba món đồ đóng gói, trước khi rời đi, cười nói: “Vị cô nương này, ta ngày mai sẽ đến nữa.”
Nguyễn Tú rốt cuộc ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn, “Ngươi về sau đừng đến đây.”
Nam nhân trẻ tuổi như có hứng thú chăm chú nhìn thiếu nữ, thật sự là một khuôn mặt càng nhìn càng thích, tuyệt đối không phải đám dong chi tục phấn trong nhà có thể so sánh, cho nên hắn cười tủm tỉm nói: “Vì sao?”
Sắc mặt Nguyễn Tú bình tĩnh, “Cửa hàng này là... bạn ta mở, cho nên ta có thể quyết định hoan nghênh khách nhân nào vào cửa, không chào đón khách nhân nào đến chướng mắt.”
Người nọ chỉ vào cái mũi mình, nụ cười càng đậm, “Ta chướng mắt? Cô nương sao lại nói lời này.”
Nguyễn Tú một lần nữa ghé vào trên mặt quầy, phất phất tay, “Ngươi đi đi, ta không muốn nói chuyện với ngươi loại người này.”
Bên ngoài cửa hàng có một vị nam tử thân hình cao lớn đang đứng, vẻ mặt không vui cùng hung dữ, lạnh lùng nhìn thiếu nữ phố phường không biết tốt xấu đó.
Nam nhân trẻ tuổi cười hướng tùy tùng kia khoát tay, ánh mắt ý bảo hắn đừng dọa cơm trên bàn của mình, sau khi trả tiền xong, hắn đi về phía cửa, không quên quay đầu nói: “Ngày mai gặp nha.”
Nguyễn Tú thở dài, đứng lên, vòng qua quầy, nói với gã vừa mới bước ra cửa sau đó xoay người đứng lại kia: “Ta khuyên ngươi về sau nghe người khác nói thêm một chút.”
Nam tử trẻ tuổi nhìn dáng người thướt tha làm người ta kinh diễm đó của thiếu nữ, cảm khái mình chuyến này thật sự là diễm phúc sâu.
Về phần thiếu nữ nói gì, hắn tự nhiên nghe thấy, chỉ là không để bụng, lại càng sẽ không coi là thật.
Tên tùy tùng kia chợt thân thể căng thẳng, da đầu phát tê, như mũi nhọn tì vào lưng, đang muốn có động tác, chỉ thấy thiếu nữ áo xanh cùng công tử nhà mình cùng nhau lao về phía vách tường đối diện ngõ Kỵ Long.
Hắn trơ mắt nhìn công tử bị thiếu nữ đó một tay đè lên trán, cuối cùng đầu cùng sau lưng, khảm toàn bộ vào trong bức tường đó.
Công tử ca trẻ tuổi nháy mắt mất đi tri giác, thất khiếu đổ máu, vách tường sau lưng hắn bị đập nứt ra một cái mạng nhện thật lớn.
Thiếu nữ nói với nam nhân mắt trợn trắng ngất đi rồi: “Về sau phải nghe khuyên bảo, nghe hiểu chưa? Ừm? Hay là không nghe?”
Thiếu nữ nâng một chân cao cao, lại một cước nhanh chóng mãnh liệt đá ra.
Công tử ca vốn đáng thương đến cực điểm cả thân hình lẫn vách tường cùng nhau lõm xuống, rất là thê thảm.
Thiếu nữ thu hồi chân, xoay người đi về phía cửa hàng, nói với tên tùy tùng cao lớn không dám nhúc nhích kia: “Nâng người đi, nhớ rõ sửa vách tường.”
Gã tùy tùng vũ phu cảnh giới thứ năm đó nuốt nước miếng, ngay cả một câu nói hung hăng cũng không dám nói.
Hắn chỉ là hộ vệ bên người ở trên bề ngoài, trụ cột thật sự, là một vị cung phụng gia tộc khác họ, hôm nay còn giống hệt với các thế lực, đã vào trong núi, đi theo sau mông Lễ bộ Thị Lang cùng Thanh Ô tiên sinh của Khâm Thiên Giám của Đại Ly, đã là liên lạc cảm tình với Đại Ly triều đình, cũng là mang tính tượng trưng xem xét hai đỉnh núi bỏ số tiền lớn để mua đó.
Không phải vũ nhân cảnh giới thứ năm đầy đường, ai cũng có thể bắt nạt, mà là vị tiểu cô nương tết tóc đuôi ngựa này ra tay quá mức khủng bố.
Phải biết rằng công tử nhà mình đã chen thân lầu thứ tư, tuy không thể so với kỳ tài ngút trời thật sự của các phủ đệ tiên gia kia, nhưng chỉ cần cuối cùng có thể chen thân lầu thứ năm, vậy chẳng khác nào có được tư chất bá chủ hùng cứ một phương, dù sao ở trên bản đồ Đại Ly vũ nhân xuất hiện lớp lớp, Luyện khí sĩ so với vũ nhân phổ biến hơn nhiều. Cho nên hai đỉnh núi kia, sẽ là nơi công tử nhà mình trỗi dậy.
Vị vũ nhân cảnh giới thứ năm này không để ý tới việc tự giới thiệu, bị dọa bởi thiếu nữ ra tay tàn nhẫn kia, vội vàng bay vút đến dưới tường ngõ nhỏ đối diện. Sau một lát, nam nhân hốc mắt đỏ bừng đột nhiên xoay người, sắc mặt xanh mét, mắng to: “Tiểu tiện chủng! Ngươi có biết mình đập nát căn bản tu hành công tử nhà ta hay không?!”
Nguyễn Tú đã đi vào cửa hàng, nghe vậy dừng bước lại không xoay người, chỉ quay đầu nói: “Biết chứ, ta cố ý không giết hắn giữ lại chịu tội.”
Vũ nhân đó hầu như muốn điên rồi, tiểu nha đầu này sẽ không là tên điên hỏng đầu óc rồi chứ?
Thiếu nữ cười cười, “Ngươi mắng ta, ta không so đo với ngươi, bởi vì ta sẽ tính sổ với gia tộc của người. Dựa theo lộ số của các ngươi, bình thường là đánh nhỏ thì già chạy tới, cho nên ngươi có thể kêu trưởng bối bằng hữu các thứ của gã kia, bảo bọn họ tới tìm ta làm phiền. Yên tâm, ta ở ngay chỗ này chờ các ngươi, nơi nào cũng không đi. Nếu các ngươi đã chưa có ai tới trả thù, cũng không có ai đến xin lỗi, nói trước rồi đó, đừng coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra.”
Thiếu nữ nghĩ một chút, “Nếu lão tổ tông hoặc là viện thủ của gia tộc các ngươi thật có thể đánh bại ta, vậy ta cũng sẽ đem cha ta đưa ra. Không có cách nào cả, ta cũng chỉ có một người thân như vậy.”
Thiếu nữ đột nhiên không hiểu sao vui vẻ hẳn lên, cười đến mức cần mím miệng, mới có thể không làm mình tỏ ra vui vẻ như vậy.
Hôm nay nàng giống như có thêm một người bạn, chính là chủ nhân của cửa hàng này.
Vũ nhân đó trợn mắt cứng lưỡi nhìn nụ cười “quỷ quyệt” của thiếu nữ, có thể xác định nàng thật sự là điên rồi.
Hắn không dám lưu lại quá lâu, việc cấp bách là tận khả năng lưu lại tu vi công tử nhà mình, cõng công tử nhà mình lên, ở ngõ Kỵ Long chạy vội đi. Có thể trở thành hộ vệ bên người nhân vật quan trọng, chung quy không phải kẻ ngu dốt. Hắn sau khi chạy ra một đoạn, lập tức hướng nơi nào đó rống lớn: “Công tử nhà ta là Phong Thành Sở gia, là khách quý của Đại Ly các ngươi! Lão tổ nhà ta càng là phó tông chủ Diêu Linh sơn!”