Chương 240 Xem thác nước
Chương 240
Nhưng không có bất cứ phản ứng gì.
Vị vũ nhân này trong nháy mắt lạnh thấu tim, khắp cả người phát lạnh.
Những tên tình báo Đại Ly ẩn núp chỗ tối kia, lựa chọn thấy chết mà không cứu!
Cái này tuyệt đối không hợp với lẽ thường, không hợp quy củ!
Vũ nhân như cha mẹ chết, chẳng lẽ công tử nhà mình gặp phải cái đinh cứng không thể trêu vào? Nhưng lão tổ tông không phải rõ ràng từng nói, trừ trước sau hai vị thánh nhân không đề cập tới, các địa đầu xà nhiều thế hệ chiếm cứ trấn nhỏ, cũng không có thành tựu quá lớn sao? Sao thiếu nữ của một gian cửa hàng nho nhỏ, vũ lực đã kinh người như thế?
Chỗ xa, một người trẻ tuổi lặng yên ngồi ở đầu tường tầm nhìn che khuất, một tay chống cằm, sau khi ngáp một cái, cười lạnh nói: “Thực cho rằng Đại Ly ta sợ một cái Phong Thành Sở gia ngươi à.”
Cuối cùng hắn thu hồi tầm mắt, nhìn phía gian cửa hàng kia, đã không nhìn thấy bóng người thiếu nữ sau quầy, thấp giọng cười nói: “Không hổ là cô nương dễ nói chuyện nhất miếu Phong Tuyết trong truyền thuyết.”
Hắn rất nhanh thu hồi ý cười, tiếp tục giám thị động tĩnh xung quanh, vừa có gió thổi cỏ lay, hắn có quyền điều động toàn bộ tử sĩ Đại Ly phụ cận ra tay giết người, có thể bất kể trả giá cùng bất chấp hậu quả, vô luận đối phương là ai.
Nhưng đồng thời hắn cũng đoán ra, sóng gió này sẽ không dừng ở đây, nói không chừng sẽ liên lụy đến hoàng đế bệ hạ, đương nhiên còn có thánh nhân Nguyễn Cung. Bởi vì Phong Thành Sở gia có thể lấy chuyện này làm cứng lên, làm văn, lấy tình thế dư luận áp bách triều đình Đại Ly. Đại Ly hôm nay quốc thế cường thịnh, cái gì cũng không sợ, chỉ có đối với tiếng nói của văn nhân vẫn luôn cực kỳ coi trọng. Tiên đế và đương kim bệ hạ đều là như thế, cực kỳ hậu đãi cùng dễ dàng tha thứ cho người đọc sách.
Mấy vị phụ nhân thiếu nữ trong cửa hàng, ai cũng bị dọa nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh. Nào ngờ được Tú Tú cô nương bình thường tốt tính như vậy, lại có một mặt như thế? Vừa ra tay đã đem người ta đánh nửa chết nửa sống?
Thiếu nữ ghé vào trên quầy, tiếp tục ngây người.
Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong ngăn kéo quầy lấy ra một hòn đá nhỏ, đặt ở mặt bàn, sau đó thiếu nữ thay đổi một cái tư thế, má dán ở trên mặt bàn, vươn ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch cục đá đó, nhìn nó lăn qua lăn lại.
Tú Tú cô nương, tú sắc khả xan. (hình dung từ, thể hiện phi thường tú lệ khác thường)
Một dải biên cảnh tây nam huyện Long Tuyền, thế núi Lạc Phách sơn tựa như riêng một ngọn cờ, đặc biệt bắt mắt.
Đoàn người dựa theo quy củ, sau khi tới gần địa giới Long Tuyền, liền lựa chọn làm đến nơi đến chốn hành tẩu đến tận đây, vẫn chưa cưỡi gió đạp mây hoặc là ngự kiếm bay vút, sau đó bọn họ liền muốn vào núi, đi thăm dò Long Tích sơn sản xuất đài Trảm Long kia, đó chính là một khối đá mài kiếm lớn nhất Đông Bảo Bình Châu, cho dù chia ra làm ba, một mình nhấc ra một khối, cũng là như thế.
Đối với bốn vị tu sĩ xuất thân binh gia tổ đình một châu này mà nói, đi bộ hành tẩu núi cao đầm hồ không tính là việc vất vả gì cả, dù sao tu sĩ binh gia miếu Phong Tuyết luôn coi trọng rèn luyện thể phách, bản thân điều này chính là đang mài giũa tu vi, đã là tu chân cũng tu tâm.
Khi bốn người nhìn thấy bóng người Nguyễn sư xa xa, đều đẩy nhanh bước chân, chủ động hướng vị tiền bối tông môn này ôm quyền hành lễ. Bối phận Nguyễn Cung ở miếu Phong Tuyết không tính là quá cao, nhưng danh tiếng vô cùng tốt, sau khi mở ra tòa trường cự kiếm lô truyền bá tiếng tăm nam bắc kia, trước sau đúc hơn mười thanh kiếm cho đồng môn, kết rất nhiều thiện duyên cùng tình hương khói.
Nhưng thật sự khiến Nguyễn Cung đạt được sáu mạch thế lực của miếu Phong Tuyết cùng nhau tán thành, là một vụ sóng gió lớn, vương triều Thủy Phù như mặt trời giữa trời trung bộ Đông Bảo Bình Châu, sơn trang Đại Mặc là phủ đệ tiên gia đếm trên bàn tay, có một vị lão tổ trẻ tuổi thiên tư trác tuyệt, vừa mới phá cảnh thăng thành lục địa kiếm tiên, thiếu một cây binh khí tiện tay, nghe nói thuật đúc kiếm của Nguyễn Cung đăng phong tạo cực, tự mình tới đầm Lục Thủy miếu Phong Tuyết, hướng Nguyễn Cung cầu kiếm, hứa hẹn một phần lợi ích cực lớn, nhưng lúc đó Nguyễn Cung đáp ứng đúc kiếm cho một vị vãn bối đỉnh Văn Thanh, cần tốn mấy năm, mặc kệ tên kiếm tiên trời sanh tính kiệt ngạo kia khuyên bảo như thế nào, Nguyễn Cung chỉ nói là mình đúc kiếm chỉ nói thứ tự đến trước sau, hắn có thể miễn phí làm một thanh kiếm cho sơn trang Đại Mặc, nhưng chỉ có thể là sau thanh kiếm hiện tại ra lò, vì thế kiếm tiên trẻ tuổi cảm thấy Nguyễn Cung là cố ý làm nhục mình, dưới cơn giận dữ đánh nhau to, Nguyễn Cung lúc ấy chỉ là cửu lâu tu sĩ, liều mạng bị thương nặng cũng chưa từng cúi đầu, chiến một trận thành danh.
Sơn trang Đại Mặc vì thế trả giá to lớn không thể đong đếm, trừ tên lục địa kiếm tiên kia bị nhốt ở miếu Phong Tuyết phạt năm mươi năm, trong sáu năm ngắn ngủn, sáu mạch của miếu Phong Tuyết đều có một người đến sơn trang Đại Mặc khiêu chiến, đánh cho sơn trang Đại Mặc từ tông môn số một hoàn toàn xứng đáng của vương triều Thủy Phù, rơi xuống đến đội sổ của thế lực hạng hai, đến nay chưa khôi phục lại.
Nguyễn Cung cười hướng bốn người ôm quyền hoàn lễ, miếu Phong Tuyết không có lễ nghi phiền phức, dù là vãn bối đối mặt các lão tổ tu vi thông thiên, lễ nghi vẫn đơn giản như thế.
Nguyễn Cung từng nói với bọn họ một ít công việc của Long Tích sơn, cùng với bố trí đại khái của triều đình Đại Ly ở huyện Long Tuyền, sau đó thuận miệng hỏi: ““Thần Tiên Thai Ngụy Tấn, lần này có phải bắc thượng cùng các ngươi hay không?”
Một vị lão nhân áo trắng đeo kiếm cười nói: “Tông môn trên đường có từng truyền phi kiếm tin tức, Ngụy sư bá lần này quả thật bắc thượng, chỉ là lại không đi chung với chúng ta, hình như nghe nói Hạ tiên tử lần này làm người phát ngôn của đạo gia, tiến vào tòa Ly Châu động thiên này, sư bá lúc này mới nguyện ý tới vô giúp vui. Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là đã gặp vị Hạ tiên tử nam về tông môn kia.”
Nguyễn Cung hỏi: “Các ngươi có ai từng gặp Ngụy Tấn không?”
Bốn người đều lắc đầu, “Chưa từng thấy chân dung.”
Lão nhân đeo kiếm hỏi: “Nguyễn sư có hỏi, là có việc xảy ra phải không?”
Nguyễn Cung cười xua tay nói: “Chỉ là tò mò mà thôi, nếu ta không nhớ lầm, Ngụy Tấn vừa mới bốn mươi tuổi, đã ngồi vững cảnh giới thập lâu, Thần Tiên Thai cũng quả thật cần có người đứng ra, gánh vác rương cột của Lưu lão tổ nhất mạch.”
Năm người cùng nhau hành tẩu ở trên đường núi yên tĩnh, lão nhân đeo kiếm bối phận và tu vi đều cao nhất, ba người còn lại thì nên xưng hô Ngụy Tấn là Ngụy sư bá tổ, lão nhân và Nguyễn sư sóng vai mà đi, sáu mạch của miếu Phong Tuyết, lấy Thần Tiên Thai hương khói mỏng manh nhất, hầu như trở thành cảnh tượng thảm đạm mấy đời đơn truyền của vương triều thế tục, vừa vặn lại là Thần Tiên Thai ở trong ba trăm năm cống hiến lớn nhất đối với miếu Phong Tuyết.