← Quay lại trang sách

Chương 258 Hoa quế đảo chi đỉnh

Chương 258

“Nhưng ở nhà, cha ta không thích nói chuyện, một gậy đánh không ra cái rắm, tỷ của ta cũng là tính tình nhăn nhó mềm nhũn, rất là hũ nút, cho nên lúc trong nhà xảy ra chuyện, chỉ cần mẹ ta không có mặt, cha cùng tỷ hai người, cũng sẽ chỉ mắt to trừng mắt nhỏ, có thể làm người ta sốt ruột chết mất. Thật ra ta cũng không thích cãi nhau với người ta, nhưng cũng có một số thời điểm, ngồi ở đầu tường nhìn mẫu thân cùng người ta thô cổ đỏ mặt, cũng rất sợ ngày nào đó mẹ ta già đi, không ồn ào nổi nữa, phải làm sao đây? Nhà chúng ta vốn đã nghèo, ngay cả nhà bị thủng cũng không có tiền sửa, cha ta không có tiền đồ, tỷ của ta sau khi lớn lên, lại là nhất định gả cho người ta, đến lúc đó nếu ngay cả người để cãi nhau cũng không có, nhà chúng ta chẳng phải là phải bị người ngoài bắt nạt chết mất?”

Môi Lâm Thủ Nhất khẽ động.

A Lương trêu ghẹo: “Chậc chậc, tuổi bằng cái rắm, đã nghĩ xa như vậy?”

Đứa nhỏ bất đắc dĩ nói: “Không có cách nào cả, mẹ ta luôn nói trong nhà cũng chỉ có ta là được việc, Tề tiên sinh đã dạy chúng ta, người ta không lo xa tất lo gần, cho nên ta phải vị vũ... Cái gì nhỉ.”

A Lương cười hỗ trợ nói ra hai chữ đó: “Trù mâu.” (lo trước tính sau)

Lý Hòe lắc đầu, “Lâm Thủ Nhất, Tề tiên sinh từng nói quân tử là phải như thế nào?”

Lâm Thủ Nhất mở to mắt, chậm rãi nói: “Tàng khí ở thân, chờ thời mà động.”

Lý Hòe chỉ chỉ A Lương, “A Lương ngươi đó, chính là nửa thùng nước lắc lư.”

Lâm Thủ Nhất có chút muốn tới ngồi Trần Bình An Lý Bảo Bình bên kia, ít nhất bên tai thanh tịnh.

A Lương tháo xuống hồ lô rượu uống ngụm rượu, cười ha ha nói: “Ta à, ngày hôm qua đã đàm phán với thổ địa gia Kỳ Đôn sơn kia rồi, lúc chia tay, làm bồi thường, hắn cùng hai con nghiệt súc kia sẽ lấy ra một phần lễ vật tiễn đưa. Lúc trước nhìn thấy cái hộp gỗ dài kia, người giang hồ xưng Hoành Bảo Các, cùng Bách Bảo Giá dựng đứng lên có hiệu quả kỳ diệu như nhau, bên trong chứa tất cả đều là bảo bối đáng giá, vốn đã nói cho các ngươi mỗi người lấy một món, Lý Hòe ngươi đương nhiên cũng không ngoại lệ, bây giờ sao, không có nữa.”

Lý Hòe không chút dao động, chỉ là nói đâu ra đấy: “A Lương, ta biết trong bụng ngươi có một trăm con thuyền lớn!”

A Lương ngẩn người, “Cái vớ vẩn gì vậy.”

Lâm Thủ Nhất nhìn giống như tùy ý nói: “Trong bụng tể tướng có thể chống thuyền.”

A Lương vỗ một phát ở trên đầu Lý Hòe, cười to sang sảng.

Rùa núi cả đoạn đường chọn sơn đạo yên tĩnh mà trèo non lội suối, thoải mái thích ý, khiến đoàn người thong thả vui vẻ, đến một số nơi phong cảnh đẹp tuyệt trần, A Lương liền bảo Trần Bình An nghỉ ngơi một chút, ở trong lúc đó, Trần Bình An đi ngang qua một mảng rừng trúc nho nhỏ cây trúc xanh biếc như ngọc, liền xách theo con dao chẻ củi chỉ còn nửa đoạn kia đi chặt hai cây trúc, chia làm từng đoạn ống trúc dài ngắn không đồng nhất, đựng vào ba lô. Lý Hòe biết nguyên nhân, cao hứng tới mức nhảy nhót, la hét muốn đeo hòm sách.

Ba con rùa núi kia nằm mọp ở chỗ xa, lúc nhìn thiếu niên giày rơm chặt cây trúc, tròng mắt màu vàng to bằng nắm tay tràn ngập khâm phục.

A Lương ở bên cạnh uống rượu, nhìn thiếu niên tay chân lưu loát bận bịu, vui vẻ nói: “Ánh mắt thật ra không tệ, chỉ tiếc vận cứt chó... Vẫn là không có.”

Trước khi lên đường, tiểu cô nương áo bông đỏ và Chu Hà đề xuất, nàng muốn ngồi riêng chung với Chu Lộc, Chu Hà tự nhiên sẽ không từ chối, chỉ là dặn dò nữ nhi nhất định phải chiếu khán tốt tiểu thư, Chu Lộc gật đầu. Chu Hà liền cùng Trần Bình An ngồi ở trên cùng mai rùa, thiếu niên đem từng đoạn ống trúc xanh biếc ướt át, lại bổ ra cắt thành mảnh trúc, nay thiếu dây thừng, cho nên muốn hòm trúc thật sự thành hình, sớm nhất cũng cần sau khi đến trấn Hồng Chúc kia.

Chu Hà cầm lên một mảnh trúc, phát hiện cảm giác tay cực nhẹ, lại rất cứng cỏi, nhớ tới cây trượng trúc xanh lục kia trong tay thổ địa trẻ tuổi Kỳ Đôn sơn, nhất thời trong lòng hiểu rõ, mới vừa rồi cánh rừng trúc chỉ lớn một hai mẫu kia khẳng định không phải trúc tầm thường, nói không chừng chính là một trong những dải đất mắt suối linh khí Kỳ Đôn sơn tụ tập.

Chu Hà là thích tiểu thư nhà mình từ trong lòng, nhịn không được nhắc nhở: “Những cây trúc này rất có lai lịch, nếu là dao chẻ củi bình thường, đã sớm sứt mẻ hoặc là chém tới quằn lưỡi. Cho nên đợi tới sau khi hai hòm sách này làm thành, tiểu thư nhà ta nói không chừng sẽ buồn bực, bởi vì kết quả là ngược lại là hòm trúc nhỏ của nàng bình thường nhất.”

Trần Bình An ngạc nhiên, liền quay đầu nhìn con rùa núi phía sau chở ba người bọn A Lương, thử hỏi: “Cánh rừng trúc đó có phải có quan hệ với thổ địa Kỳ Đôn sơn hay không?”

A Lương gật đầu nói: “Xem như gốc gác của hắn, hấp thu linh khí núi, trăm năm mới có thể sinh ra loại màu xanh biếc này, qua bốn năm trăm năm nữa, mới có hi vọng ngưng tụ ra một chút thanh mộc tinh hoa. Nhưng không sao, ngươi chặt mất hai cây trúc kia, chỉ là hơn hai trăm tuổi, còn không đến mức khiến tên kia trong lòng nhỏ máu, nhiều nhất đau thịt một phen mà thôi, chẳng có chuyện rắm gì đâu.”

Trần Bình An thở dài, từ bỏ ý định quay về chặt thêm một cây trúc xanh.

A Lương hỏi: “Sao? Ngại hai cây ít? Muốn giúp ngươi chọn mấy cây trúc tốt một chút hay không?”

Trần Bình An lắc đầu nói: “Thôi.”

Chu Hà tò mò hỏi: “Qua lại một chuyến, không đến nửa canh giờ, lại không phiền toái.”

Trần Bình An nhìn ba lô bên chân, nhét từng mảnh trúc từng đoạn trúc, có dư địa rất lớn, nhưng thiếu niên vẫn lắc đầu nói: “Lên đường quan trọng hơn.”

Chu Hà đối với điều này không cho là đúng, cười nói: “Con đường tập võ, trọng ở hai chữ ‘ma luyện’, không so chiêu với người ta, không chịu đòn của người ta, không luyện ra thành tựu lớn gì cả. Cho nên lúc rảnh, chúng ta luận bàn một chút, lời xấu nói ở trước, nói là luận bàn, nhưng ta trừ cam đoan sẽ không đả thương ngươi, ngoài ra ra tay tuyệt đối nghiêm túc, cho nên ngươi làm tốt chuẩn bị tâm lý mặt mũi bầm dập.”

Trần Bình An mặt đầy ngạc nhiên lẫn vui mừng, nhếch miệng cười nói: “Chu thúc thúc ngươi cứ việc dùng sức đánh.”

Không đến giữa trưa, rùa núi đã đi được non nửa đoạn đường núi, mọi người ở cạnh đầm nước dưới một thác nước phân công rõ ràng, quen thuộc nhóm lửa nấu cơm, Trần Bình An liền đem chuyện hòm trúc nhỏ nói với tiểu cô nương một lần, sau khi nghe qua lý do hắn âm thầm nói cho nàng, tiểu cô nương cười không khép được miệng, cuối cùng trên mặt tràn đầy tự hào, vỗ vỗ hòm trúc nhỏ như hình với bóng bên cạnh mỗi ngày, nói với tiểu sư thúc của nàng, hòm sách tốt nhất trên đời này ở ngay đây, hơn nữa nàng còn lấy cái tên hiệu cho nó, gọi là Lục Y.

Ăn cơm xong, A Lương đem Trần Bình An gọi tới bên đầm nước sâu màu xanh lục, thác nước có lượng nước không lớn, cho nên hàn khí không mạnh. Hai người sóng vai tiến lên, A Lương do dự một phen, hỏi: “Dựa theo cách nói của ngươi lúc trước, ngươi hôm nay ở một dải Tây Sơn của huyện Long Tuyền, có được Lạc Phách sơn, Bảo Lục sơn, Thải Vân phong, Tiên Thảo sơn cùng Chân Thâu sơn, tổng cộng năm đỉnh núi lớn nhỏ?”