Chương 259 Trên đỉnh núi có võ thần
Chương 259
Trần Bình An nghi hoặc gật đầu, không có bất cứ sự giấu diếm nào, chậm rãi nói: “Trong đó Lạc Phách sơn đáng giá nhất, Bảo Lục sơn cũng không tệ, ba tòa còn lại rất bình thường, nhất là Chân Thâu sơn, chỉ là ụ núi nhỏ không bắt mắt.”
Lòng bàn tay A Lương nhẹ nhàng vỗ chuôi đao, sau khi tự hỏi một lát, nói: “Hôm nay giá trị thật sự của những đỉnh núi này ở chỗ linh khí hàm súc, hơn xa thiên địa bên ngoài, cho nên chúng ta dọc đường đi tới, không đơn giản là năm vị yêu vật hóa hình kia theo sông Thiết Phù, ý đồ tiến vào quê hương các ngươi, gần quan được lộc hấp thu linh khí, thật ra còn có rất nhiều sơn tiêu tinh quái vừa mới ngây thơ khai khiếu, đang hướng bên kia chạy vội đi, nhưng cuối cùng có những kẻ may mắn nào có thể thành công chiếm cứ một góc, thì phải xem tạo hóa của riêng bọn nó, rốt cuộc có cơ duyên đại đạo hay không.”
A Lương uống ngụm rượu, tiếp tục nói: “Cũng đừng cho rằng có tinh quái vào núi, chính là trong nhà gặp tặc, tựa như tòa Kỳ Đôn sơn này khí thế không tầm thường, thổ địa kia vì sao tùy ý hai con xà mãng ở dưới mí mắt hắn trưởng thành lớn mạnh từng chút một? Nguyên nhân rất đơn giản, hắn sau khi bị mất đi thân phận chính thống, Kỳ Đôn sơn muốn lưu lại linh khí, thì cần có người đứng ra, giúp đỡ hắn tọa trấn đỉnh núi, áp thắng âm sát cùng hấp thu khí số.”
Trần Bình An hỏi: “A Lương, ý ngươi là muốn ta mời vị thổ địa Kỳ Đôn sơn kia, hoặc là hai con xà mãng, đi đỉnh núi của ta? Có chút như là... giữ nhà hộ viện giúp ta?”
A Lương ngồi xổm xuống, tùy ý nhặt lên một cục đá, ném vào đầm nước, cười lắc đầu, “Ngươi chỉ nói đúng phân nửa, sắc phong sơn thủy chính thần, là cực kỳ quan trọng của triều đình Đại Ly gần đây, đề cập khí số vương triều, tuyệt đối không cho người ngoài nhúng chàm nhúng tay, cho nên những ngọn núi kia của quê ngươi, rốt cuộc có mấy ngọn núi nào có thể có được sơn thần triều đình tán thành, tất nhiên là một số người chết, nói chuẩn xác là anh linh nào đó hoàng đế Đại Ly ngự bút khâm điểm, thổ địa Kỳ Đôn sơn, đi đỉnh núi của ngươi, danh bất chính ngôn bất thuận, tính là cái gì.”
“Hơn nữa, mặc dù Lạc Phách sơn hoặc Bảo Lục sơn của ngươi, vận khí rất tốt, được sơn thần triều đình sắc phong ngụ lại, thành lập sơn thần miếu, dựng lên tượng kim thân, có tư cách hưởng thụ hương khói. Nhưng thổ địa một phương nơi này, chưa được Khâm Thiên Giám nghiêm mật thẩm tra, như thế nào cũng không làm được sơn thần Lạc Phách sơn, chỉ có ở lại Kỳ Đôn sơn, nói không chừng còn có vài phần hy vọng, dù sao mấy trăm năm qua, hắn không có công lao cũng có khổ lao, càng chưa gây ra tai họa gì, nói không chừng hoàng đế Đại Ly sẽ mở một mặt lưới đối với hắn, ở cùng lúc đem Kỳ Đôn sơn thăng cấp, đem hắn hợp lẽ cùng nhau đề bạt làm sơn thần. Cho nên cho dù ngươi cầu hắn đi, hắn cũng sẽ không đáp ứng, chuyện hương hỏa thần vị, đối với các sơn thuỷ thần linh này mà nói, quan trọng như là tính mạng phàm phu tục tử, thậm chí càng quan trọng hơn, bởi vì con đường này, chỉ cần đi ra một bước, thì không có đường lui nữa.”
Trần Bình An ngồi xổm bên cạnh A Lương, thử hỏi: “Là muốn ta mượn sức hai con xà mãng đó?”
A Lương ném đá, cười nói: “Là có chút khó có thể lựa chọn, hai súc sinh kia tuy xuất thân không kém, nhưng những năm gần đây làm bậy không ít, tiếng tăm truyền ra cũng không dễ nghe...”
Trần Bình An hỏi: “Nếu ta cho phép chúng nó đi Lạc Phách sơn hoặc là Bảo Lục sơn, chúng nó có thể cam đoan không ăn người không?”
A Lương ngẩn người, day day cằm nói: “Ăn thịt người? Dưới tình huống bình thường, có linh khí dư thừa như vậy, tu hành còn không kịp, nhưng xà mãng chung quy thuộc nhánh giao long, trời sanh máu lạnh, ngẫu nhiên ăn no rửng mỡ ăn thịt người thử đồ tươi mới, cũng nói không chừng. Ví dụ như cái gì sơn dã tiều phu, nếu vận khí không tốt, gặp chúng nó rời hang kiếm ăn, thì khó mà nói.”
Trần Bình An lại hỏi, “Vậy có thể hay không ngay từ đầu đã nói sẵn với chúng nó, ở đỉnh núi của ta tu hành, có thể, nhưng không cho phép ăn thịt người, A Lương, như vậy được không?”
Hán tử đội nón hỏi ngược lại: “Ngươi không sợ chúng nó ngoài miệng đáp ứng, quay đầu vào núi, thấy người, một miếng chính là một mạng người? Dù sao ngươi sắp tới lại không ở trên núi.”
Trần Bình An thần thái sáng láng, chậm rãi nói: “A Lương ngươi không phải nói trấn Hồng Chúc có dịch trạm sao, dịch trạm có thể truyền thư, ta có thể viết một phong hư cho Nguyễn sư phụ, đem ba đỉnh núi gồm Bảo Lục sơn ở trong, cho hắn thuê năm mươi năm, nếu nhỡ đâu Nguyễn sư phụ ngại ít, ta có thể thêm năm mươi năm nữa, sau đó để Nguyễn sư phụ giúp ta theo dõi hai con súc sinh kia, chỉ cần dám đả thương người, liền một quyền đánh chết cho xong, đỡ phải ở lại Kỳ Đôn sơn này hại người, đương nhiên đây là tình huống tệ nhất.”
“Đến lúc đó ta để con rắn đen có hi vọng trở thành Mặc Giao kia đi Lạc Phách sơn đợi, từng năm một giúp ta tích góp của cải. A Lương ngươi đã nói, nếu một con xà mãng thành công đi sông hóa rồng, như vậy nơi khởi nguyên nó sớm nhất đi sông, trong minh minh cũng sẽ nhận được phúc vận rất lớn, đúng không? Ta thậm chí còn có thể dày da mặt, khẩn cầu Nguyễn sư phụ đáp ứng ta, để cho nó ở nhờ Bảo Lục sơn, ngươi ngẫm xem, nhỡ đâu ngay cả bạch mãng cũng có thể đi sông mà nói, vậy ta không phải kiếm lớn, vừa lúc ta sầu sau khi mua đỉnh núi, trong lòng vẫn không tự tin, nếu có hắc xà bạch mãng vào ở đỉnh núi, nhắm chừng sẽ cảm thấy những ngọn núi này không mua uổng, mỗi ngày đều như là có cả đống đồng tiền lọt vào túi tiền của mình, rầm rầm...”
A Lương vẻ mặt dại ra nhìn thiếu niên thao thao bất tuyệt, có chút dở khóc dở cười, tâm tình phức tạp hỏi: “Trần Bình An, ngươi thích kiếm tiền như vậy à?”
Trần Bình An vẻ mặt kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Trên đời này chẳng lẽ có người không thích kiếm tiền?”
A Lương đẩy đẩy cái nón, không muốn nói chuyện, đỡ phải đàn gảy tai trâu.
Nam nhân này thở dài, cười nói: “Vốn còn cho rằng tiểu tử ngươi sẽ dùng lời nói chính nghĩa từ chối.”
Trần Bình An không hiểu ra sao, “Vì sao sẽ như vậy cảm thấy?”
A Lương vốc nước rửa mặt, quay đầu cười nói: “Ví dụ như sẽ nói hai con nghiệt súc kia giết cũng không kịp, Trần Bình An ta tuy nghèo, nhưng lão Trần gia ta gia phong rất nghiêm chỉnh, sao có khả năng nguyện ý để bọn nó vào gia môn mình.bùm bùm, nhất đại thông, ta đã làm xong tính toán nhận dạy bảo rồi.”
Vẻ mặt Trần Bình An an tĩnh lại, nhặt lên một hòn đá, nhẹ nhàng ném vào đầm nước, trầm mặc một lát, đột nhiên quay đầu vỗ vỗ bả vai A Lương, “A Lương, ngươi vẫn quá trẻ tuổi.”
Hán tử đội nón nhíu mày, “U, xem ra tâm tình thật sự là không tệ, cũng biết nói giỡn rồi.”
Trần Bình An cũng học hán tử nhíu mày, thế mà lại cho người ta cảm giác cũng rất hèn hạ.
A Lương cười ha ha, đứng lên.
Trần Bình An đứng dậy theo, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lo lắng hỏi: “A Lương, mấu chốt là hai con xà mãng kia thật sự nguyện ý dời hang ổ sao?”