← Quay lại trang sách

Chương 260 Luyện quyền trăm vạn

Chương 260

A Lương cười ha ha, nhưng không nói lời nào.

Trần Bình An nhìn hán tử đội nón, trong lòng bàn tay đè chuôi đao.

A Lương vỗ vỗ chuôi đao, đùa: “Cho nên ngươi cũng nhanh chóng tập võ luyện quyền, về sau lại học kiếm, bởi vì lúc ngươi nguyện ý giảng đạo lý, người khác không giảng đạo lý, thì dùng cái này.”

Trần Bình An từ chối cho ý kiến.

Hai người cùng nhau trở về chỗ ban đầu, A Lương tò mò hỏi: “Lúc trước vì sao không chặt thêm mấy cây trúc? Thứ tốt như vậy, qua thôn này sẽ không có tiệm này nữa, về sau ngươi có tiền cũng không mua được.”

Trần Bình An thuận miệng đáp: “Trước kia có người từng nói, con người phải biết đủ, thấy tốt là thu.”

A Lương dở khóc dở cười, “Chỉ câu rắm rít như vậy, ngươi còn nghe lọt tai được?”

Trần Bình An hai tay ôm sau ót, hiếm khi nào được lười nhác thanh thản như vậy, đầu lắc lư, như trúc xanh trên núi theo gió mát khẽ đong đưa, thiếu niên thấp giọng nói: “Bởi vì ta từ nhỏ đến lớn, chưa từng nghe đạo lý lớn gì cả, cho nên thật không dễ gì nghe được một hai câu, muốn quên cũng khó.”

Xa xa Chu Hà đột nhiên hô: “Trần Bình An, chúng ta tìm cái không đáp giúp đỡ?”

Thiếu niên nhấc chân chạy vội, “Được rồi!”

Cây trúc một khi ôm đoàn thành thế, chỉ cần không cần chịu quá nhiều thiên tai nhân họa, rất dễ dàng trở thành biển trúc.

Nhưng cảnh rừng trúc nhỏ không được ai biết này của Kỳ Đôn sơn, trăm ngàn năm qua vẫn luôn mọc thong thả, cho dù từng thế hệ sơn quân cùng thổ địa cẩn thận che chở, vẫn mãi không thể nghênh đón cảnh tượng năm được mùa.

Lúc này thổ địa gia trẻ tuổi tuấn tú của Kỳ Đôn sơn đem cây trượng trúc xanh lục kia cắm vào mặt đất bên chân, ngồi xổm bên cạnh hai cây trúc xanh lục bị chặt đứt kia, khóc không ra nước mắt, bi ai run rẩy nói: “Không ai bắt nạt người ta như vậy đâu, khách nhân có lớn nữa, vậy cũng là khách nhân, nào có ai bắt nạt chủ nhân như vậy, một đao phá vỡ trận pháp, lộ ra mảnh phong thuỷ bảo địa này, thế này so với các ngươi tới nhà làm khách, mắt thấy tiểu khuê nữ nhà chủ, bộ dạng duyên dáng yêu kiều, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, liền lột quần áo khuê nữ nhà chủ nhân có gì khác nhau? Có gì khác nhau chứ?”

Từ lúc tiên nhân bắt lấy thổ tinh, vân căn Kỳ Đôn sơn sinh ra hắc xà bạch mãng cuộn mình ở bên ngoài rừng trúc, trong hai đôi mắt âm trầm hiện ra một mảng vui sướng khi người gặp họa thông nhân tính.

Một tiếng nói vang lên ở cách đó không xa, trêu chọc nói: “Vậy khuê nữ nhà ngươi cũng quá nhiều chút, về sau đồ cưới cũng đủ đè chết ngươi.”

Thổ địa trẻ tuổi sợ hãi đứng dậy, nào còn có chút đau khổ phẫn hận, chắp tay bồi tội nói với hán tử đội nón kia: “Làm đại tiên chê cười rồi, tiểu nhân là ở một mẫu ba phân đất này nghèo khổ quen rồi, tầm mắt nông cạn, không thể so với đại tiên du lịch thiên hạ, ôm cả núi sông, lấy nhãn lực của đại tiên, nhất định nhìn ra được cánh rừng trúc này đối với tiểu nhân mà nói, thật sự là gia sản đáng thương áp đáy hòm, cho nên cho dù chỉ là thiếu hai cây trúc, vẫn khó kìm lòng nổi, vì vậy mà bi thương, nghĩ hẳn cũng là thường tình con người, mong đại tiên thứ tội, tha thứ tiểu nhân vô tâm mạo phạm.”

A Lương đi mà trở về tựa chéo một cây trúc xanh biếc, ngẩng đầu nhìn lá trúc tươi tốt, thu hồi tầm mắt, hỏi: “Cây lão tổ tông sớm nhất của mảng trúc này, có phải từ Trúc Hải động thiên kia dời trồng đến hay không? Sau đó bị ngươi làm thành cây trượng trúc xanh này? Bởi vậy chọc giận vị tiên nhân nào đó, dưới cơn tức, thu đi kim thân thần vị ban đầu thân là thổ địa Kỳ Đôn sơn của ngươi?”

Thổ địa trẻ tuổi lần này là thật sự bị rung động, ý nịnh nọt lấy lòng trên mặt không đậm thêm mà còn nhạt đi, lặng lẽ đứng thẳng lưng, đường đường chính chính chắp tay hành lễ nói: “Thổ địa Kỳ Đôn sơn Ngụy Bách, bị hoàng đế đời cuối Thần Thủy quốc tiền triều sắc phong làm sơn thần, phụ trách địa giới ngàn dặm chung quanh Kỳ Đôn sơn, về sau đổi vương triều, Đại Ly Tống thị quật khởi, thâu tóm Thần Thủy quốc, tại hạ bởi vì chuyện nào đó chọc giận khai quốc hoàng đế Tống thị, ta từ địa vị sơn thần bị giáng xuống biếm làm thổ địa một núi, vùng đất quản hạt giảm bớt đến hơn ba trăm dặm, hôm nay vẫn tính là kẻ có tội.”

Hắn nhấc lên cây trượng trúc xanh lục linh khí dạt dào trong tay, cười khổ nói: “Phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, trong vụ sóng gió đó, ta bị ép chặt cây trúc ra khỏi Trúc Hải động thiên, sau khi làm ra cây sơn trượng này, nào ngờ được không qua bao lâu, lại chọc giận bằng hữu tiên gia trồng trúc, trong lúc cười nói, liền đem ta vị thổ địa nho nhỏ này từ trong đất lôi ra, một lần nữa đánh về lòng đất.”

A Lương tựa chéo vào cây trúc xanh, đổi cái tư thế tự nhận là càng tiêu sái hơn, chậc chậc nói: “Nghe qua có chút thê thảm.”

Thổ địa trẻ tuổi phẫn nộ.

Tạm thời không để ý tới vị thổ địa gia thân thế bi thảm này, A Lương quay đầu nhìn về phía bên ngoài rừng trúc, trong tầm nhìn, Trần Bình An theo hắn cùng nhau trở về đứng ở trên sườn núi, xà mãng biết điều tránh đi xa xa, nhất là con bạch mãng lòng còn sợ hãi kia, ánh mắt cực kỳ cảnh giác, A Lương cười nói: “Bằng hữu này của ta muốn đàm phán vụ làm ăn với các ngươi, các ngươi tự mình thương lượng giá, sau khi đàm phán ổn thỏa chính là bằng hữu, đàm phán không ổn cũng không sao, mua bán không thành còn nhân nghĩa...”

Nói tới đây, A Lương cười chống đao trúc bên hông.

A Lương từ trên thân thể của hai con quái vật lớn thu hồi tầm mắt, có chút tò mò: “Hai con súc sinh đó chung quy không phải dòng giống giao long thật sự, nhất là hắc xà, như thế nào lại thành tựu hình thái ban đầu của Mặc Giao, sinh ra bốn cái vuốt rồng? Chúng nó có phải có kỳ ngộ hay không?”

Thổ địa trẻ tuổi tự xưng Ngụy Bách thật cẩn thận trả lời: “Quả thực có kỳ ngộ không sai, chỉ là cụ thể vì sao, tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ đoán có chút quan hệ với Ly Châu động thiên kia, chúng nó nhất định là trong lúc vô tình cắn nuốt thứ gì cổ quái, mà loại đồ này đối với bọn xà mãng cá chép, khẳng định rất có ích lợi. Biên cảnh Kỳ Đôn sơn tới gần trấn Hồng Chúc, là nơi hợp dòng đường thủy nối với ba con sông, trong đó có dòng sông lớn gọi là Trùng Đạm Giang, hôm nay có một con cá chép, sinh ra hai sợi râu rồng hàng thật giá thật, làm người ta cực kỳ hâm mộ không thôi, mà con cá chép này ở trăm năm trước, từng theo con sông, khe nước cùng sông núi một đường ngược dòng mà lên, tới Kỳ Đôn sơn, ta từng tận mắt thấy nó, theo lý mà nói, dù cho nó thêm bốn năm trăm năm thời gian, cũng tuyệt đối không có khả năng sinh ra râu rồng phẩm tướng kinh người như thế.”

A Lương gật gật đầu, giật mình nói: “Nếu như vậy, ta có chút manh mối rồi.”

Thổ địa trẻ tuổi liếc yêu đao của hán tử đội nón, thử hỏi: “Đại tiên là làm sao biết được gốc gác cây trượng trúc này?”

A Lương sắc mặt cổ quái, cười ha ha, nói từ một khía cạnh khác, “Ta lúc trẻ tuổi, từng du lãm Trúc Hải động thiên một chuyến, có chút giao tình với Trúc phu nhân kia, giao tình không sâu, bình thường, rất bình thường...”