Chương 300 Nhân gian vô vị
Chương 300
Cho nên trong Ngũ nhạc, trừ Trung Nhạc chính thần không nói, đông tây nam bắc bốn núi còn lại, chỉ cần có một ngày, nhấm nuốt ra dư vị của vụ thảm án này, như vậy quá nửa đều sẽ bắt đầu mang lòng oán hận đối với hoàng đế Đại Ly, chỉ có Bắc Nhạc thần linh cũ năm đó sớm nhất chọn đội sai lầm, sẽ chỉ sinh ra nhiều sự sợ hãi hơn nữa.
Giả sử ở trước hôm nay, Thôi Sàm còn nguyện ý đem những chỗ tiên cơ nhỏ bé này lần lượt nói cho nàng nghe, nhưng đến lúc này, hắn không tính cùng nhau gặp họa với nàng nữa.
Một số chuyện xấu xa nữ tử này làm ra, Thôi Sàm hắn có thể chịu được, dù sao chuyện không liên quan mình, minh hữu càng là tâm địa độc ác, kẻ địch của mình càng khó chịu, Thôi Sàm còn chưa đến mức ngu ngốc đi khuyên bảo vị minh hữu này, ngươi phải tâm địa Bồ Tát. Thôi Sàm có thể đi tới hôm nay một bước này, dựa vào khẳng định không phải lòng dạ nhân hậu gì. Nhưng vị hoàng đế bệ hạ kia, giả thiết lần này vây săn thành công, có lẽ chỉ là gõ một chút mà thôi, nhưng bây giờ tình thế đã rất khác.
Vị nương nương này quả nhiên là hoàn toàn không có chút lòng dạ đàn bà, để tên hàng tướng Lô thị kia lấy đầu Tống Dục Chương, hơn nữa vụng trộm đặt ở trong hộp gỗ, để chuẩn bị cho mọi tình huống.
Nhằm vào ai? Tự nhiên là con trai Tống Mục, hoặc là nói Tống Tập Tân lớn lên ở ngõ Nê Bình.
Tống Dục Chương đương nhiên đáng chết, chuyện xây dựng cầu hành lang, đề cập đến tai tiếng cực lớn của hoàng tộc Tống thị, cái gọi là lấy công chuộc tội, ở nơi này nói không thông. Tống Dục Chương sau khi về kinh, đảm nhiệm quan viên Lễ bộ một đoạn thời gian, ghế còn chưa ngồi nóng, lại bị hoàng đế khâm điểm đi Ly Châu động thiên, trên danh nghĩa là càng thêm quen thuộc dân phong công việc địa phương, lợi cho chuyện sắc phong sơn thủy hà thần, trên thực tế trong lòng Tống Dục Chương biết rõ, đây là cho hắn một kiểu chết tương đối giữ thể diện, không phải chết bất đắc kỳ tử ở phủ đệ kinh thành, càng không bị tùy ý ấn cho một cái tội danh xử trảm.
Tống Dục Chương vẫn thản nhiên chịu chết.
Dù là Thôi Sàm thân là quốc sư Đại Ly, cho dù cảm thấy Tống Dục Chương là ngu trung không hơn không kém, cũng không phủ nhận, hắn có chút bội phục bản sắc bề tôi thuần khiết của con mọt sách này.
Thôi Sàm âm thầm cho rằng, trên triều đình một vương triều, luôn cần hai thứ, gạch lót chân không bắt mắt, cùng cột kèo chống đỡ điện các, thiếu một thứ cũng không được.
Tống Dục Chương, thuộc loại người trước.
Quốc sư Thôi Sàm hắn, cùng phiên vương Tống Trường Kính, còn có các chủ quan lục bộ kia, thì đều thuộc loại người sau.
Nhưng nữ nhân này thế mà “cất chứa” cái đầu đó, lần đầu tiên vượt qua điểm mấu chốt của hoàng đế bệ hạ.
Cho nên liền có chuyện tâm phúc đại tướng tên là Dương Hoa kia bị ép đảm nhiệm giang thần Thiết Phù giang, thật ra cung nữ kia tuy quả thật thiên phú dị bẩm, nhưng dưới tình huống bình thường, tuyệt đối không đến mức gấp gáp lên chức như thế, lấy sự cần kiệm khôn khéo của hoàng đế Đại Ly, nhất định sẽ lợi dụng tốt hơn tiềm lực của nàng.
Vị nương nương này vẫn kiên trì, hao tổn tâm cơ, để Tống Tập Tân trở thành chủ nhân Bạch Ngọc Kinh, đạt được mười hai thanh phi kiếm tán thành, đi lên từng lầu một.
Nhìn như là mẫu thân làm ra bồi thường đối với con trai thất lạc nhiều năm, trên thực tế không đơn giản như vậy. Tống Hòa, mới là nàng thật sự coi là cục thịt của mình, là gửi gắm kỳ vọng to lớn. Dù sao một kẻ sớm chiều ở chung, tận mắt nhìn lớn lên từng chút một, các mặt đều khiến nàng hài lòng thuận ý, một kẻ xa ở Ly Châu động thiên, ở trong phố phường ngõ hẹp tràn đầy phân gà cứt chó bò lê bò toài. Bản hồ sơ mật kia của hoàng đế bệ hạ, nàng ở thời điểm cực sớm từng ý đồ nhìn lén một lần, nhưng bị nghiêm trị, nhắm chừng chính là từ lúc đó, đối với đứa con trưởng kia, từ đau lòng chuyển thành hết hy vọng, cộng thêm Tống Mục trong Tông Nhân phủ Đại Ly rành mạch rõ ràng viết là chết non, tên bị bút son vạch đi, nhìn thấy ghê người.
Về phần sâu trong nội tâm của nàng có giày vò, đau khổ hay không, lòng của nữ nhân như kim đáy biển, Thôi Sàm không biết, ai cũng không biết.
Cùng với nàng vì sao cùng với như thế nào, đem con trưởng Tống Mục làm đá kê chân của đệ đệ Tống Hòa, các chi tiết tanh máu cùng lịch trình mưu trí không muốn ai biết đó, Thôi Sàm không có hứng thú.
Cung trang phụ nhân cười nói: “Ta đã biết mình sai ở nơi nào, nhưng Thôi Sàm ngươi biết không?”
Thôi Sàm chắp một tay sau lưng, một tay vỗ nhẹ mặt tường lỗ châu mai, chậm rãi nói: “Biết chứ, ta mở ra kinh thành đại trận, mở cửa nghênh địch, tuy ước nguyện ban đầu là tốt, có thể khiến vị A Lương kia kiến thức được Đại Ly chúng ta thành ý cùng lui bước, nhưng ta lại vẫn lâm vào một cái hoàn cảnh lưỡng nan.”
Phụ nhân dùng ánh mắt đáng thương nhìn vị quốc sư này, vui sướng khi người gặp họa nói: “Tính mạng của hoàng đế bệ hạ, cũng là thứ một người giúp đỡ hoàng đế lên ngôi, có thể tự tiện đặt tới trên chiếu bạc à?”
Thôi Sàm gật đầu nói: “Quả thật như thế.”
Phụ nhân “tốt bụng” nói: “Đường đường quốc sư Đại Ly, từng là đại đồ đệ của Văn Thánh, lúc này, nếu hối hận nước mắt giàn giụa, nói không chừng bệ hạ của chúng ta sẽ mở một mặt lưới đối với ngươi đó.”
Thôi Sàm cười nói: “Ta là người đáng thương từng ngã rất nhiều lần, chịu được đau, cũng chịu được tịch mịch. Nương nương ngươi thì khác, xuất thân gia đình xa hoa, từ nhỏ đã quen với cuộc sống thần tiên ăn ngon mặc đẹp, sợ là có chút khó khăn.”
Phụ nhân sắc mặt âm trầm, rốt cuộc xé rách da mặt, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Hai ta đây là muốn giải tán?”
Thôi Sàm thản nhiên nói: “Tiểu nhân kết giao cần thực dụng, lấy lợi tương giao, lợi hết thì tan, có gì kỳ quái? Thế nào, nương nương hẳn sẽ không cho rằng chúng ta là phong thanh minh nguyệt quân tử chi giao kia chứ?”
Phụ nhân nghiến răng nghiến lợi nói: “Được được được, xem như ngươi lợi hại, vậy ngươi khẩn cầu hoàng đế bệ hạ một gậy đánh chết ta, bằng không...”
Thôi Sàm xua tay nói: “Chớ lấy lời lẽ dọa ta, Thôi Sàm ta tính cách thế nào, nương nương rất rõ, núi cao nước chảy dài, chuyện tương lai ai cũng không nói chắc được, chỉ cần nương nương có thể sống qua một cửa ải àny, Thôi Sàm tự nhiên nguyện ý kết minh với ngươi. Nếu không qua được, nương nương cứ yên tâm, ta cũng sẽ không bỏ đá xuống giếng. Tâm tư bệ hạ, ta coi như biết đôi chút, ta sẽ tuyệt đối không làm chuyện hại người mà không có lợi cho mình.”
Cung trang phụ nhân không dễ gì nói câu thật lòng, “Thôi Sàm, ngươi con người này rất đáng sợ.”
Thôi Sàm cười mà không nói.
Chỉ là không biết sao nhớ tới bóng người quen thuộc kia.
Trước kia Thôi Sàm cầu học ở môn hạ lão đầu tử, còn là thiếu niên, đã thường xuyên nhìn thấy du hiệp nhi cầm kiếm kia đến bên cạnh lão nhân, một kẻ nói thánh hiền đạo lý, một kẻ nói chuyện thú vị trong giang hồ, hai người thuần túy là ông nói gà bà nói vịt. Rất nhiều năm sau, Thôi Sàm khư khư cố chấp, không nhận ân sư thụ nghiệp kia, phản ra khỏi sư môn, về sau làm ra một loạt sự việc khi sư diệt tổ, sư huynh đệ tay chân tương tàn, Thôi Sàm cũng không hối hận, tất cả chỉ vì đại đạo!