Chương 301 Giang hồ hiểm ác
Chương 301
Nhưng mất đi sự hữu nghị của người kia, khiến người tâm tình lạnh lùng như Thôi Sàm cũng cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối lại có chút hối hận.
Nhưng nếu cho Thôi Sàm một cơ hội lựa chọn lại từ đầu, thì vẫn là như thế, không có bất cứ sự thay đổi nào cả.
Trên đại đạo, sau khi đi ra bước đầu tiên, thường thường không còn nửa bước đường lui nào nữa.
Đầu tường lúc này, lời nói của Thôi Sàm chưa rơi xuống đất, một con chim ưng lông vàng đã xé gió lao tới.
Nó chợt đứng ở trên ụ bắn tên.
Thôi Sàm lui về phía sau một bước, hơi cúi đầu, cung trang phụ nhân vội vàng nghiêng người làm một cái động tác Vạn Phúc thướt tha. (vạn phúc: 1 động tác chào của cung đình ngày xưa)
Nó nhìn thẳng vào phụ nhân.
Một giọng trẻ con thanh thúy non nớt vang lên, “Tống Chính Thuần nói, bảo ngươi đi Trường Xuân cung kết cỏ tranh tu hành, khi nào chen thân thượng ngũ cảnh, mới có thể rời khỏi Trường Xuân cung trở lại kinh thành. Nhưng ở trong lúc đó, không cho phép ngươi kết giao với bất luận kẻ nào. Đồng thời, ngươi từ lúc này trở đi, đem toàn bộ hồ sơ Trúc Diệp Đình trong tay chuyển giao cho Thôi quốc sư, ngươi chỉ cần an tâm tu hành là được.”
Thôi Sàm xoay người chắp tay nói: “Tạ long ân bệ hạ.”
Nó xoay đầu, nhìn về phía vị quốc sư Đại Ly này, “Tống Chính Thuần nói ngươi lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, năm đó đã nói với ngươi quá tam ba bận, muốn ngươi quý trọng.”
Thôi Sàm gật gật đầu, không nói bất cứ lời thừa thãi nào.
Cung trang phụ nhân chỉ hỏi một vấn đề, “Có thể để Mục Nhi, Hòa Nhi của ta, thường thường đi Trường Xuân cung thăm ta hay không.”
Nó gật đầu nói: “Đương nhiên. Tống Chính Thuần còn nói, Tống Hòa cần ở lại phòng Dưỡng Tâm tiếp tục đọc sách, ngươi nếu là cảm thấy ở trên núi một mình cô tịch, có thể mang theo Tống Mục đi Trường Xuân cung tu hành lôi pháp. Tất cả do ngươi tự mình quyết định.”
Ánh mắt phụ nhân dao động không ngừng.
Nó vẫn có chút không kiên nhẫn, “Tống Chính Thuần cuối cùng muốn ta nói cho ngươi, Đại Ly bởi vì người nọ mà quốc lực bị hao tổn, chuyện này, là quyết định của chính hắn, không quan hệ với ngươi, ngươi không cần nghĩ nhiều.”
Cung trang phụ nhân lã chã chực khóc, ngẩng đầu nhìn về phía cung thành, giờ khắc này thật sự là phong tình vạn chủng, giọng yếu đuối run rẩy nói: “Bệ hạ...”
Giọng của nó có chợt chua ngoa hẳn lên, “Bà già hồ ly tinh kỹ nữ thối, còn không mau cút khỏi kinh thành, lão tử nhịn ngươi lâu lắm rồi!”
Cung trang phụ nhân cười hỏi: “Câu này cũng là bệ hạ nói?”
Nó hừ lạnh một tiếng, đập cánh bay cao, chớp mắt đã biến mất.
Đợi con chim ưng màu vàng này rời đi, cung trang phụ nhân lảo đảo một cái, hai tay chống lên tường thành, sắc mặt trắng bệch.
Trúc Diệp Đình là cơ cấu tình báo mà nàng khổ tâm kinh doanh, là một cái bóng rường cột của vương triều Đại Ly, hầu như là đứa con thứ ba của nàng.
Thôi Sàm có chút thỏ chết cáo thương.
Giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, tru tâm đau đớn vạn vạn năm.
Nhưng Thôi Sàm hôm nay cho dù tay nắm quyền to sinh sát của Trúc Diệp Đình, vẫn không cao hứng nổi một chút nào cả.
Bởi vì bộ thân thể thiếu niên vốn đã khôi phục tâm ý tương thông kia, tựa như đã hoàn toàn tiêu thất.
Ngay cả Dương lão đầu kia cũng lựa chọn coi như không thấy, thế mà không muốn truyền về kinh thành Đại Ly một chút tin tức nào.
————
Đoạn dòng nước xiết bãi nguy hiểm kia của Trùng Đạm Giang không khác gì quỷ môn quan trong mắt dân chúng cho nên thuyền phu mỗi lần mang khách trở về, tất nhiên thu hoạch rất hậu hĩnh, túi phình lên, buộc thuyền ở bờ sông xuyên qua trấn nhỏ, xuống thuyền là lầu xanh quán rượu oanh ca yến vũ, xen lẫn rất nhiều quán rượu nhỏ buôn bán rượu chất lượng kém giá rẻ, phần nhiều là phụ nhân mạo mỹ thu hút việc làm ăn, làm thuyền phu say mới thôi. Thuyền phu nếu có thể thuyết phục sĩ tử ngồi thuyền, thuận thế đi tửu quán thanh lâu bọn họ quen biết, sẽ có thêm một khoản thu nhập lót tay không nhỏ.
Hôm nay lại có người thuê một vị thuyền phu, đi du lãm đoạn khúc sông rừng đá nghiêm ngặt như thương kích kia.
Thuyền phu là hán tử dáng người chắc nịch, khoảng năm mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn khoẻ mạnh, cơ bắp hai tay cuồn cuộn, hơn nữa hay nói, khách thuê thuyền nhỏ là lão tiên sinh, toàn thân toát ra sự keo kiệt, nhưng ra tay cũng chấp nhận được, cho không nhiều không ít mười lượng bạc, nhìn qua ít nhất cũng lớn tuổi tầm năm mươi rồi, lại còn muốn một mình du lịch, điều này làm thuyền phu có chút buồn bực.
Thuyền nhỏ ở trong dòng nước xiết theo sóng mà lên xuống, không ngừng có bọt sóng bắn tung tóe đến trên thân hai người. Thuyền phu nhìn bộ dáng lão tiên sinh nghiêng người, hai tay gắt gao bám lấy mép thuyền, trong lòng có chút bật cười, người đọc sách mặc kệ bao nhiêu tuổi, hình như đều thế này. Như thuyền phu thật sự không hiểu những tảng đá dưới nước kia rốt cuộc có gì đáng xem, là biết nói à, hay là so với phụ nữ hai bờ sông trấn Hồng Chúc chúng ta còn ưa nhìn hơn? Bỏ tiền để chịu tội, đầu óc người đọc sách thật sự là không khôn ngoan gì.
Thuyền nhỏ sau khi thoát khỏi bãi nguy hiểm, tới vùng mặt nước phẳng lặng của Trùng Đạm Giang, thuyền phu sau khi nói mơ hồ câu chuyện cũ kỹ về tòa miếu nương nương kia, thuận miệng hỏi: “Lão gia tử, ông là người từ nơi khác tới? Chỗ nào thế, quan thoại Đại Ly chúng tôi nói cũng tạm chấp nhận được.”
“Tôi à, quê là ở nơi thật xa, chỉ là thích du lãm phong cảnh, đi một chút ngắm một chút, không vướng bận gì, thoải mái.”
“Ông nhìn tuổi không ít nữa đâu, nên kiềm chế chút.”
“Vẫn ổn vẫn ổn.”
“Lão gia tử, hỏi ông cái vấn đề, ông vào Nam ra Bắc, khẳng định từng đi rất nhiều nơi, vậy ông cảm thấy phong cảnh Đại Ly chúng tôi như thế nào?”
“Đẹp lắm đẹp lắm, địa linh nhân kiệt.”
“Vậy rượu trấn Hồng Chúc chúng tôi uống được không?”
“Uống được uống được, chỉ là hơi đắt chút.”
“Vậy hoàng đế bệ hạ chúng tôi có phải rất lợi hại hay không?”
“Lợi hại.”
“Tài đánh cờ của quốc sư Đại Ly chúng tôi có phải cao hơn đám người Đại Tùy kia hay không?”
“Hẳn là vậy.”
“Đại Ly chúng tôi có phải mạnh nhất phương Bắc hay không?”
“Khẳng định, phải thế.”
Thật ra trừ vấn đề đầu tiên, một chuỗi vấn đề sau đó, đều là thuyền phu cố ý trêu lão tiên sinh này thôi, bởi vì hắn phát hiện lão tiên sinh thật sự là người hiền lành, ông ba phải, chuyện gì cũng thích gật đầu nói đúng.
Lúc sắp lên bờ, một lần nữa nhìn thấy lão tiên sinh vẻ mặt thành khẩn, dùng sức gật đầu, thuyền phu thật sự nhịn không được cười lên, “Lão gia tử à, ông người này tính tình tốt, nhưng cũng quá tốt chút, nào có ai như ông chỉ nói tốt. Người đọc sách tôi trước kia từng gặp, to nhỏ già trẻ lớn bé, như thế nào cũng phải trên trăm người, đều là nói chuyện nho nhã chua loét, làm người ta nghe không hiểu, làm người ta cảm thấy rất có học vấn. Ài, chỉ tiếc tôi ngộ tính không tốt, lại chưa từng tới trường, càng không có tiên sinh dạy học chỉ đường, dù là muốn nói xen vào, cũng khó.”
“Có lòng là tốt rồi, mọi sự không khó.” Lão nhân cười ha ha, sau đó hỏi: “Đúng rồi, anh có từng nghe nói về Tề tiên sinh thư viện Sơn Nhai không?”