Chương 302 Thương tâm
Chương 302
Thuyền phu do dự một phen, nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói.”
Lão nhân gật gật đầu, cười tủm tỉm nói: “Đại Ly là có chút khác biệt nha. Vì sao chứ, tôi đi ngang qua một đài khói lửa nhỏ ở biên cảnh chỉ có hai người, kết quả có tiên nhân hạ xuống, đòi cái ăn. Nếu đổi thành quốc gia khác, vậy còn không quỳ xuống dập đầu hai tay dâng lên, nhưng lính biên giới Đại Ly các anh lại khác, là thẳng sống lưng nói chuyện với tiên nhân, đương nhiên, trong lòng bồn chồn là không thể tránh khỏi.”
Thuyền phu ‘Oa’ một tiếng, cười nói: “Hóa ra lão gia tử còn từng gặp thần tiên? Vậy đi đường nhiều như thế cũng không uổng công, mạnh hơn tôi, những vị du khách tới từ nơi khác, đều nói phía dưới Trùng Đạm Giang chúng tôi có thủy quỷ hà bà gì đó, nhưng tôi chèo thuyền ba mươi năm, một lần cũng chưa từng gặp thứ gì cổ quái.”
Lão nhân cười nói: “Cũng không phải, tôi thật sự từng thấy, chỉ là các tiên nhân đó tính tình kém một chút, hai gã lính đài phong hỏa kia, một người chịu một cái tát, bay ra ngoài, bàn ghế bị đập vỡ hết. Nhưng có vị tiên nhân, sau khi ăn uống no đủ, trước khi đi ném đĩnh vàng xuống đất.”
Thuyền phu chậc chậc hâm mộ nói: “Vậy chẳng phải là phát tài lớn à, đổi là tôi, đừng nói một cái tát, mười cái tát cũng được.”
Lão nhân gật đầu khen ngợi nói: “Anh quả thật có tấm lòng lớn như thiên địa, chuyện tốt, chuyện tốt nha.”
Thuyền phu đột nhiên lo lắng hỏi: “Đúng rồi, các thần tiên đó không làm khó lão gia tử ông chứ?”
Lão nhân nhìn gã chèo thuyền nét mặt chân thành, thoải mái cười nói: “Không làm khó không làm khó.”
Thuyền phu yên tâm, sau đó lại muốn trêu lão tiên sinh thú vị này chút, hỏi: “Lão gia tử, có muốn uống rượu không?”
Thuyền phu chớp chớp mắt, vất vả nhịn cười, nhỏ giọng nói: “Là hoa tửu, tôi có thể dẫn đường.”
Lão nhân trợn to mắt, nghẹn ra ba chữ, “Có đắt không?”
Thuyền phu sang sảng cười to, tính không trêu đùa lão tiên sinh này nữa, “Đắt lắm!”
Lão nhân giao chiến nội tâm một phen, “Không sao, sau khi lên bờ anh chờ tôi, tôi đi vay tiền người ta, nói không chừng có thể mượn được hai ba mươi lượng bạc.”
Thuyền phu sửng sốt một phen, xét cho cùng là hạng người tâm tính hàm hậu, tự nhiên không đành lòng dẫn lão đi cái mỏ đốt vàng tiêu tiền như nước chảy đó, “Lão gia tử, tôi nói giỡn với ông đó, hoa tửu thứ đó, không mạnh, nghĩ một chén rượu vào bụng là uống mất hai ba lượng bạc, đau lòng chết, uống rượu cũng không để ý tới mùi vị nữa, chúng ta đừng đi. Ông nếu thật muốn uống rượu, tôi mang ông đi quán rượu nhỏ bên bờ, Thổ Thiêu trấn Hồng Chúc tự ủ chính thống, giá coi như phải chăng.”
Thuyền nhỏ chậm rãi cập bờ, lão tiên sinh nghèo kiết hủ lậu sau khi đứng lên, vỗ vỗ bả vai thuyền phu, cười ha ha nói: “Nói lời thiện, thân làm ác, quốc yêu dã.” (quốc: quốc gia; yêu: yêu quái; dã: cũng)
Thuyền phu cơ thể khoẻ mạnh nhất thời sắc mặt trắng bệch, muốn lui về phía sau, lại căn bản không thể nhúc nhích, muốn nhảy xuống nước, hiện ra nguyên hình nhanh chóng chạy xa, càng là hy vọng xa vời.
Lão nhân tiếp đó lại cười nói: “Miệng không thể nói, thân có thể làm, quốc khí dã. Hy vọng ngươi có thể thủ vững bản tâm, hướng thiện mà làm.”
Thuyền lão hán tựa như trong lòng dạ bỗng dưng trào ra một luồng khí hạo nhiên khó hiểu, muốn nói chuyện, lại một chữ cũng nói không nên lời.
Lão tú tài kia sau khi lên bờ, chậm rãi rời đi.
Thuyền phu này nhiệt lệ lưng tròng, đợi tới lúc rốt cuộc có thể nhúc nhích, lập tức nhảy lên bờ, hướng bóng lưng lão nhân quỳ ‘Phốc’ một tiếng, hành lễ lớn ba quỳ chín vái.
Tương truyền trời đất có thánh nhân, miệng ngậm thiên điều, ngôn xuất pháp tùy.
Lão tú tài dọc đường dò hỏi, đi tới cửa Chẩm Đầu dịch, hỏi thiếu niên tên là Trần Bình An kia còn đây hay không.
Dịch tốt hỏi lão là ai.
Lão tú tài nghĩ một chút, nói là nửa tiên sinh của thiếu niên đó.
Kết quả dịch tốt bảo lão cút đi.
————
Không biết vì sao, một thiếu niên tuấn tú mi tâm có nốt ruồi, những ngày qua vẫn luôn thành thành thật thật ở lại một trường học cũ kỹ, mỗi ngày là nâng sách xem sách đọc sách.
Càng kỳ quái là, thiếu niên thường xuyên đọc rồi lại đọc, liền khóc tới mức nước mũi nước mắt đầy cả mặt.
Chỗ giao giới của suối Râu Rồng cùng sông Thiết Phù lúc trước, chính là một thác nước thủy thế cuồn cuộn.
Chỉ là hiện nay suối Râu Rồng nên xưng là Long Tu hà mới đúng, Thiết Phù hà cũng đổi thành Thiết Phù giang. (hà và giang đều để nói về sông, nhưng giang là chỉ những dòng sông lớn, hà chỉ sông nhỏ)
Trong màn đêm, có một vị vưu vật nữ tử (vưu vật: từ hay dùng để chỉ phụ nữ đẹp) ôm trường kiếm có tua rua vàng, đứng ở trên vách đá màu xanh chỗ giao giới của suối và sông. Nữ tử trẻ tuổi có dáng người vô cùng tốt, căng tới mức quần áo chỗ ngực gồ cao, có thể nói cúi đầu không thấy mũi chân nữa, dẫn tới đám sợi tơ tua rua kiếm màu vàng kia cứ thế cuộn lại trên đó.
Nàng chính là vị thiếp thân tỳ nữ bên cạnh nương nương, tuy cực xinh đẹp, lại có một cái tên thô tục của phụ nữ nông thôn, Dương Hoa.
Nữ tử đột nhiên đem thanh trọng khí trong kiếm Đông Bảo Bình châu vốn tên là Phù Lục này ném xuống sông trước.
Nàng hít sâu một hơi, bắt đầu cởi đồ, lột từng món một, tùy tay ném vào trong nước sông Thiết Phù bọt nước nổi lên khắp nơi.
Cuối cùng nàng lộ ra một thân thể trần truồng hoàn mỹ đường cong thướt tha, sạch sẽ không gì bằng, đắm chìm trong ánh trăng hơi nước, làm nền cho nàng càng tỏ ra tiên khí lượn lờ hơn nữa.
Sau đó bước ra một bước, thân thể mềm mại thon dài rơi thẳng xuống.
Nàng muốn vào nước thành thần.
Nữ tử Dương Hoa đã đạt được sắc lệnh của triều đình Đại Ly, tối nay sắp trở thành một vị chính thần nước sông của dòng Thiết Phù giang này.
Huyện của vương triều Đại Ly, chia ba bậc lớn vừa nhỏ, nước sông cũng là như thế, suối nước dưới nước sông, là thủy vận thần linh tầng dưới chót, mặc dù triều đình sắc phong thần linh tọa trấn đường thủy một phương, đều chỉ ban cho hiệu là hà bà, không thể đi quá giới hạn được phong làm thần, sông trên nó đều chia ra ba bậc thượng trung hạ, suối Râu Rồng hôm nay liên tục thăng hai cấp, tức từ khê thủy (suối nước) thăng thành hà thủy bậc trung. Giang thủy trên hà thủy, không có cao thấp khác nhau, hôm nay Thiết Phù hà nhảy vọt trở thành đại giang.
Chỉ là Thiết Phù giang, Long Tu hà hai dòng sông đầu đuôi nối liền này, đều tạm thời không lập từ đường giang thần, không đúc thần tượng kim thân.
Tất cả giản lược.
Hai vị thần mới lên thành giang hà chính thần, cũng không phải cái tên quen thuộc của huyện Long Tuyền, trong đó chính thần Thiết Phù giang tên là Dương Hoa.
So sánh với giang thần sắc phong tiếng sấm to nhưng mưa nhỏ chút, triều đình Đại Ly một hơi sắc phong ba vị sơn thần chính thống, phân biệt là Phi Vân sơn, Điểm Hương sơn cùng Lạc Phách sơn.
Nghi thức phong thần, thanh thế mênh mông, hoàng đế Đại Ly tự tay viết thánh chỉ, thánh nhân Nguyễn sư hỗ trợ tuyên bố khai đàn, Lễ bộ Thị Lang tuyên đọc nội dung, Khâm Thiên Giám Thanh Ô tiên sinh “chôn vàng giấu ngọc”, quan phụ mẫu địa phương, huyện lệnh huyện Long Tuyền Ngô Diên, mở màn cho hai bức tượng thần kim thân, vân vân các thứ, một loạt lễ nghi phiền phức, không sai chút nào.