← Quay lại trang sách

Chương 315 Ngô nhập bên trong Ngẫu Hoa

Chương 315

Giọng của thiếu nữ kỳ ảo uyển chuyển, cho dù nội dung bài ca quê rất bi thương, nhưng ở trong miệng nàng ngâm nga ra có ý nhị khác, đau mà không thương.

Người trẻ tuổi thấp giọng hòa theo tiếng ca nhẹ nhàng của thiếu nữ, thanh vận có chút khác nhau, thuần chính hơn, cũng bi thương hơn.

Thiếu nữ như chim hoàng oanh xuyên qua cỏ xuân, nam tử như con quạ cô đơn đứng trên mộ phần, một người kêu vui vẻ, một người trầm thấp nức nở.

Cuối cùng, ở trên lưng núi trên dịch lộ tịch liêu do phiến đá đắp thành.

Thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện xa xa một vị công tử trẻ tuổi áo trắng đi tới, bộ dáng đẹp không thể đẹp hơn nữa.

Hai người ở trên dịch lộ chật hẹp gặp nhau, người trẻ tuổi lại đã cúi thấp đầu, không nói lời nào, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động sát vai nhau mà qua.

Thiếu nữ nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Phát hiện người nọ đứng ở xa xa, không đi cũng không quay đầu, đưa lưng về phía nàng.

Thiếu nữ có chút kỳ quái, lắc đầu, quay đầu tiếp tục bước đi.

Hơn hai trăm dặm đường thủy Tú Hoa giang sau đó rất an ổn.

Khi đoàn người Trần Bình An xuống thuyền, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất đều đeo hòm sách, cộng thêm Lý Bảo Bình, phụ cấp du học trở nên càng thêm danh xứng với thực, kết quả chính là khiến thiếu niên giày rơm nhìn, càng giống một thiếu niên người hầu của nhà giàu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự không thể tưởng tượng thiếu niên giày rơm là một vị luyện công phu, có thể khiến võ bí thư lang bên cạnh một vị huyện lệnh Đại Ly thượng huyện không chút sức đánh trả, lúc xuống thuyền, vẫn là để người ta dùng cáng nâng xuống.

Trần Bình An trước khi xuôi dòng đã từng xem kỹ bản đồ phong thuỷ, không tính xuyên qua huyện thành Uyển Bình, sau khi vòng qua thành nam hạ, cần xuyên qua một mảng hùng sơn trùng điệp, nhắm chừng cần hơn nửa tháng cước lực. Trần Bình An ở trên thuyền tìm dân bản xứ hỏi, có đường núi có thể đi, nhưng so với dịch lộ đá của Kỳ Đôn sơn thì khó đi hơn rất nhiều, xe ngựa không đi thông, phần nhiều là la lừa chở vật.

Nếu không đi đường núi, nhất định phải qua một quận thành. Lâm Thủ Nhất nói hắn chưa ngộ ra pháp môn Thuần Dương Phù, không thể để vị âm thần kia che lấp âm uế khí trời sinh, nó quá nửa không thể quang minh chính đại tiến vào trong thành, dựa theo ý kiến của A Lương, Thành Hoàng các, văn võ miếu cùng với phủ đệ một vị tướng quân của quận thành, chỉ sợ đều sẽ sinh ra bài xích trời sinh đối với âm thần, nếu là có cao nhân tọa trấn, rất dễ dàng sinh ra nhiều chuyện.

Đoàn người vừa hỏi đường, vừa tiến lên, trong lúc đó Trần Bình An còn dò hỏi mang tính thăm dò với thôn phu, phụ nhân hương dã, những dãy núi đó có truyền thuyết cổ quái hay không, có sơn quỷ lui tới hay không. Dân chúng địa phương nhìn thấy bốn đứa nhóc tuổi cũng không lớn, lại đeo hòm sách, liền coi là thiếu niên đọc sách gia đình phú quý ra ngoài du sơn ngoạn thủy, cười nói với Trần Bình An sông núi bên kia, ngay cả tên cũng không có, lấy đâu ra thần thần tiên ma quái quái, bọn họ từ trước tới nay chưa từng nghe nói. Cuối cùng phần lớn không quên đề cử với bốn người từ đường giang thần Tú Hoa giang, nói nơi đó xin thẻ bái thần rất linh nghiệm, nói không chừng thực có hà thần lão gia, mỗi năm huyện lệnh đại nhân đều sẽ dẫn người ở bờ sông hiến tế, đốt pháo vang trời, rất náo nhiệt.

Bốn người trước khi vào núi, là thời gian giữa trưa, Lý Hòe đứng ở chân núi, khom lưng chắp tay, hung hăng vái ba cái, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Bình An chưa có động tĩnh, kỳ quái hỏi: “Trần Bình An, lần trước ở Kỳ Đôn sơn ngươi cũng vái chút, nói là bái sơn thần, lần này sao lại lười biếng?”

Trần Bình An do dự một phen, vẫn trả lời: “Ta trước kia thường xuyên vào núi theo lão nhân, học một chút bản lãnh nhìn núi ăn đất, lão nhân khi tâm tình tốt, từng nói chút hướng đi của thế núi, địa phương nào sẽ là sơn thần lão gia đặt kim thân gì đó, rất chú ý, trên đại khái một ngọn núi có ghế sơn thần lão gia ngồi hay không, trước khi vào núi ngươi nhìn kỹ vài lần, có thể nhìn ra một chút manh mối. Cộng thêm lúc trước dân bản xứ cũng nói nơi này không có những chuyện đó, đại khái có thể xác định đường núi chúng ta muốn đi, không phải địa bàn của sơn thần.”

Lâm Thủ Nhất hơi động tâm niệm, nói: “Âm thần tiền bối nói, sơn thủy chính thần của một vương triều, danh ngạch có hạn, không có khả năng khắp nơi đều có thần linh, nếu không sẽ cỏ dại lan tràn, khiến khí vận địa phương rối như tơ vò, cộng thêm sơn thủy tranh chấp, quang cảnh không khác gì dưới núi tranh ruộng đất tranh nguồn nước, ngược lại bất lợi đối với vương triều, cho nên bình thường, trên huyện chí địa phương không ghi lại rõ ràng sơn thần miếu, thì không có khả năng xuất hiện sơn thần.”

Lý Hòe có chút thất vọng, “Ài, ta còn muốn có thêm vài con rối gỗ hoa văn màu cơ.”

Thì ra ở Kỳ Đôn sơn bởi họa được phúc, tự dưng lấy được một con rối gỗ hoa văn màu sống động như thật, khiến Lý Hòe rất chờ mong, hận không thể đi qua một ngọn núi thì lấy được một cái, vậy đợi tới khi mình đến thư viện Đại Tùy, hòm sách nhỏ của mình có thể chất đầy phải không? Bằng không trong một cái hòm trúc sau lưng mình, kết quả là chỉ đặt một con rối gỗ cùng một quyển sách, quá mức “nhà chỉ có bốn bức tường”.

Lâm Thủ Nhất tức mà cười nói: “Ngươi có da mặt gì nói Trần Bình An tham tiền?”

Lý Hòe vẻ mặt vô tội, “Ta chưa từng nói nha, ta chỉ từng nói Trần Bình An là quân tử chi tài, thủ chi hữu đạo.” (câu này phải là: Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo – tức người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng tình đúng lý)

Lâm Thủ Nhất hừ lạnh: “Đồ nịnh hót!”

Lý Hòe giận dữ, “Nếu không phải ta đau khổ cầu xin, ngươi có thể có hòm sách nhỏ? Lâm Thủ Nhất ngươi có chút lương tâm được không?”

Lý Bảo Bình tức giận nói: “Câm miệng.”

Trần Bình An ở lúc bốn bề vắng lặng, sẽ luyện tập đi cọc, bởi vì đeo ba lô lớn, không dám có động tĩnh quá lớn, liền để mình thu sức lực cùng tư thế, cố gắng đi chậm. Dù sao A Lương ở Chẩm Đầu dịch truyền thụ phương thức vận khí Thập Bát Đình, đã từng nói một chữ chậm, mới là chỗ tinh túy của Thập Bát Đình, Trần Bình An hôm nay kẹt ở giữa lần dừng thứ sáu thứ bảy, chết sống không bước qua được ngưỡng cửa này, vừa vặn lấy Hám Sơn quyền phổ đi cọc để luyện tập một chút.

Vào núi đi đường núi khoảng hai canh giờ, Lý Hòe đã thở hồng hộc, Lý Bảo Bình cũng như thế.

Trần Bình An biết đây là cuối của cái gọi là “một hơi” rồi, vừa vặn chọn nghỉ ngơi bên cạnh một khe nước. Lâm Thủ Nhất không hổ là thần tiên một chân lên núi, khí định thần nhàn, chỉ là trán hơi chảy ra mồ hôi, không so được với Trần Bình An mà thôi. Mỗi người đều tìm nơi ngồi xuống, Trần Bình An từ trong cái ba lô lớn của mình lấy ra thanh đao kia của Lý Bảo Bình, thanh đao hẹp A Lương xưng là “Tường Phù”, tuy lúc ấy A Lương nói đến hai chữ “đội sổ”, nhưng Trần Bình An không phải người mù, mà là người quen dùng dao làm bếp cùng dao chẻ củi.