Chương 316 Người khác tranh giành giúp ta phá cảnh
Chương 316
Thậm chí ngay cả đao giắt váy của Trữ cô nương cũng từng mượn một đoạn thời gian, biết thanh đao này khẳng định quý báu dị thường, cho nên chỉ cần xung quanh không có người, sẽ lấy ra khối đài Trảm Long nho nhỏ khó hiểu dư ra đó, dùng để thật cẩn thận mài lưỡi đao.
Sau khi rút đao ra khỏi vỏ, trước hướng đài Trảm Long đen bóng nhẹ nhàng chấm nước, Trần Bình An ngồi xổm bên suối bắt đầu chậm rãi mài đao, động tác chậm chạp, không vội không nóng nảy, như là đối đãi đồ sứ cống phẩm quý trọng yếu ớt nhất của trấn nhỏ.
Trần Bình An thích chuyên tâm làm một việc, nhất là nếu có thể làm tốt, sẽ khiến thiếu niên đặc biệt vui vẻ.
Tựa như mỗi lần đến chỗ đỉnh cao nhất tầm nhìn trống trải, luyện tập đứng cọc kiếm lô, Trần Bình An sẽ cảm thấy thoải mái nhất, mỗi khi thu hồi tâm thần, sẽ có một loại thần thanh khí sảng, đồng thời lại có một chút tiếc nuối, hận không thể đi đem quyền chiêu phía sau của quyền phổ nghiên cứu tinh thâm, trong một lần đã thông suốt, một hơi học được toàn bộ, khiến mình ra quyền càng thêm có kết cấu, càng thêm nhanh chóng mãnh liệt, có được loại khí thế đó lúc A Lương rời khỏi Chẩm Đầu dịch đội đất lao lên, hóa cầu vồng mà đi.
Nhưng mỗi lúc như vậy, Trần Bình An sẽ yên lặng đi cọc, đem sự xao động này từng chút một ép xuống, nói cho mình đừng vội, phải tĩnh, cần lòng yên tĩnh, tâm không ổn, chỉ biết cầu mau, sẽ giống như nung đồ sứ kéo lạp phôi, ngược lại dễ dàng mắc lỗi, thất bại trong gang tấc. Ngẫu nhiên cũng sẽ đi cọc cũng không tĩnh tâm được, vì thế Trần Bình An có lần đi lật xem bản đồ châu quận, trong lúc vô tình lật ra ba phương thuốc cẩn thận cất giữ, chính là bút tích của vị đạo nhân trẻ tuổi họ Lục kia, Trữ cô nương nói những chữ này viết ra không có hương vị gì cả, giống cái gì Quán Các thể của người đọc sách, nhàm chán nhất. (Quán Các thể: tên thể sách. Theo baidu, Quán Các thể chỉ thể chữ thông dụng trường thi được hình thành bởi chế độ khoa cử, lấy đen như quạ, ngay ngắn, rõ ràng, lớn làm đặc điểm)
Nhưng Trần Bình An hôm nay cũng không có việc gì, liền sẽ lấy ra ba tờ giấy, xem chút, đọc chút, tâm có thể tĩnh được vài phần.
Tiểu cô nương áo bông đỏ rửa mặt, từng lọn tóc dính ở trên trán. Đi bộ xa thời gian dài như vậy, tiểu cô nương phơi nắng đã đen đi rất nhiều, cho nên giờ phút này cái trán không có tóc che, tỏ ra đặc biệt trơn bóng trắng nõn. Lý Bảo Bình thích xem bộ dáng tiểu sư thúc tập trung tinh thần mài đao, khi thanh đao hẹp chuyển dời ở trên đài Trảm Long, giống như giữa trời đất chỉ còn lại có một mình tiểu sư thúc, nàng nhìn như thế nào cũng không chán.
Đương nhiên, Trần Bình An khi đi đường luyện quyền, lúc che ở trước người nàng dùng nắm tay giảng đạo lý với người ta, theo bọn họ học chữ, vân vân, nàng đều thích.
Chỉ là phần thích, thực thích, càng thích, thích nhất.
Đương nhiên cũng có lúc chẳng thích như thế, nhưng Lý Bảo Bình bình thường rất nhanh sẽ quên.
Nhưng Lý Bảo Bình đột nhiên nghĩ đến trấn Hồng Chúc Chẩm Đầu dịch, nghĩ đến phong thư kia mình gửi về nhà, tâm tình tiểu cô nương có chút u ám.
Trần Bình An phát hiện tiểu cô nương khác thường, cười hỏi: “Làm sao vậy, có tâm sự?”
Lý Bảo Bình thở dài, “Không biết trong nhà như thế nào, nhị ca xấu xa như vậy, đại ca về sau sẽ có thể bị nhị ca bắt nạt hay không.”
Trần Bình An nghiêm túc nói: “Luận chuyện, ta về sau khẳng định sẽ giáp mặt nhị ca ngươi hỏi rõ ràng, có liên quan chuyện xui khiến Chu Lộc giết ta, nhưng nói đi thì phải nói lại, nhị ca ngươi đối với ngươi đứa em gái này, hẳn là không xấu.”
Lý Bảo Bình vẻ mặt đau khổ nói: “Chu Lộc tại sao có thể như vậy, sao có thể như vậy! Cô ta đã là võ nhân, còn có cha cô ta Chu Hà, chỉ cần đi biên quân, ai cũng sẽ nhanh nhau nhận, cô ta về sau dựa vào bản thân đi tranh thủ một cái cáo mệnh thân phận, rất khó sao? Vì sao nhị ca ta nói cái gì, cô ta cũng thật sự nghe theo?”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Cái này ta không nghĩ ra.”
Cách đó không xa sắc mặt Lâm Thủ Nhất âm trầm, “Thiên hạ tưng bừng nhộn nhịp, đều vì lợi.”
Lý Hòe hầm hừ nói: “Đánh rắm, ta thấy Chu Lộc đứa ngốc này, chính là thích nhị ca ngươi. Thiếu nữ hoài xuân, lòng xuân nảy mầm, được người trong lòng hứa hẹn, dụ hoặc so với cáo mệnh phu nhân kia, nói không chừng càng làm cô ta động lòng hơn.”
Lâm Thủ Nhất cười lạnh nói: “Vậy cô ta thật sự là vừa ngu xuẩn vừa xấu xa, không có thuốc nào cứu được.”
Trần Bình An thở dài, nhìn ba người bên cạnh, nhớ tới phong cảnh ngõ Nê Bình ngõ Hạnh Hoa bên kia, gà bay chó sủa, lông gà vỏ tỏi, đàn bà chửi đổng, sau lưng nói bậy, cái gì cũng không thiếu, nói: “Các ngươi là người đọc sách, hiểu nhiều, lại là học sinh Tề tiên sinh tận tay dạy dỗ, cho nên rất khác với chúng ta, thật ra như nơi ta sống, cho dù rất nhiều người cao tuổi, không khác gì huyện lệnh kia cùng lão nhân trên thuyền, là không muốn giảng đạo lý, hoặc là chỉ muốn giảng đạo lý của mình.”
Trần Bình An dứt khoát không mài luyện đao hẹp nữa, thu đao vào vỏ, có chút cảm khái, “Nhưng những người này, đừng xem bọn họ không phân rõ phải trái, thật sự có chút người sức lực to lớn, nung sứ đốt than có thể kiếm tiền nuôi gia đình, có một số người trồng hoa màu tốt hơn bất cứ ai khác, cho nên cuộc sống thật ra không kém. Còn có ví dụ Mã bà bà như đỡ đẻ cho người ta, thích đốt bà giả thần giả quỷ, con người rất tệ, nhưng người xấu xa như vậy, đối với cháu nội Mã Khổ Huyền của bà ta, lại cực kỳ tốt, hận không thể toàn bộ thứ tốt trên đời này đều cho cháu nội của mình.”
Trần Bình An cười nói: “Cho nên ta muốn đọc chút sách, hiểu được rốt cuộc là vì sao.”
Lý Bảo Bình đột nhiên đứng lên, ở bên cạnh suối nước chậm rãi bước đi thong thả, sắc mặt ngưng trọng.
Cuối cùng vị tiểu cô nương áo bông đỏ này đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu sư thúc, vấn đề kia của ngươi lần trước ở trên thuyền, ta vẫn luôn nghĩ, bây giờ ta cảm thấy đã hiểu được một chút rồi. Ngươi muốn nghe qua hay không?”
Trần Bình An nhịn cười, “Mới từ chỗ các ngươi học được một cái ‘rửa tai lắng nghe’, bây giờ vừa lúc dùng tới.”
Tiểu cô nương thở phì phì phồng má, cuối cùng có chút thầm oán nói: “Tiểu sư thúc!”
Trần Bình An vội vàng cười nói: “Ngươi nói ngươi nói.”
Tiểu cô nương còn chưa bắt đầu giảng đạo lý, đã lót đường phục bút tìm đường lui cho bản thân trước, “Ta có thể nói khá loạn, tiểu sư thúc ngươi nếu cảm thấy không đúng, nghe một chút là được, không cho phép chê cười ta.”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Ta ở trên thuyền có thể giảng đạo lý với lão nhân lớn tuổi như vậy, vì sao ngươi lại không thể? Ngươi cứ việc nói, tiểu sư thúc dụng tâm nghe đây.”
Lý Hòe bĩu môi, mang theo con rối gỗ vẽ màu kia vung bừa, như là đại tướng chỉ huy thiên quân vạn mã, “Nói nói nói, nói chuyện cãi nhau chưa bao giờ đau, đánh nhau mới đau.”
Tiểu cô nương kể ra trước ba cách nói, có chút tương tự phu tử dạy học khai sáng tông nghĩa, nêu rõ những nét chính của vấn đề, “Ta sắp giảng nhân nghĩa đạo đức, quy củ lệ làng, luật pháp vương triều.”