Chương 318 Ngoài một tay làm như thế nào
Chương 318
Lão đạo nhân hừ lạnh nói: “Đi đường vòng? Nếu là bần đạo chưa thể gặp được, vậy thì thôi, coi như yêu vật tai hoạ kia gặp may mắn, hôm nay đã bị bần đạo gặp được, há có đạo lý buông tha! Trên cờ phướn viết trừ ma vệ đạo, há là cho người ngoài xem...”
Tiểu cô nương thở dài nhắc nhở: “Sư phụ, nơi này không có người ngoài.”
Lão đạo nhân cười xấu hổ nói: “Thuận miệng thuận miệng, sư phụ còn chưa từ Tam Chi sơn bên kia khôi phục lại đâu, thật là quá tức người ta, không có công lao cũng có khổ lao, thế mà nửa đồng tiền cũng không muốn cho, thế gian lại có kẻ vô liêm sỉ, làm giàu bất nhân như thế, đáng đời phần mộ tổ tiên bọn họ bị sơn quỷ xâm chiếm, con cháu tai họa bất ngờ liên tục...”
Tiểu cô nương lại nhắc nhở: “Sư phụ, ngài không phải thường nói người tu đạo chúng ta, phải có trái tim bình thường sao?”
Lão đạo nhân một khắc trước còn mặt mũi hiền lành giận tím mặt, đưa hai ngón tay véo cánh tay tiểu cô nương mặt tròn, hung hăng véo, mặt dữ tợn nói: “Ai cho ngươi cái gan dạy dỗ sư phụ? Còn dám liên tục không ngừng!”
Tiểu cô nương đau đến mức cất tiếng khóc lớn, vội vàng cầu xin tha thứ: “Đau đau đau, sư phụ, không dám nữa không dám nữa...”
Lão đạo nhân chưa xoay người, đưa tay vỗ mạnh cái chuông nhỏ bên hông, vang lên leng keng, cười dữ tợn nói: “Tiểu khốn kiếp, còn dám nổi sát khí đối với sư phụ ngươi?”
Thiếu niên chân thọt vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng rất nhanh liền có máu tươi từ tai mũi chảy ra, nhưng thiếu niên chất phác từ đầu tới cuối không nói một lời, không chút dao động.
Tiểu cô nương khóc càng thêm đau lòng, “Sư phụ, ngươi hãy tha cho sư huynh đi, hắn khẳng định là cử chỉ vô tâm. Ta đáp ứng sư phụ, trong vòng ba ngày kế tiếp, tranh thủ cho sư phụ thêm một cân nước suối!”
Lão đạo nhân mặt mày hớn hở, dùng sức xoa xoa đầu tiểu cô nương, lực đạo không nhẹ, thân thể nhỏ nhắn của tiểu cô nương lắc trái lắc phải, “Không phải tranh thủ, là cần.”
Lão đạo nhân cuối cùng thu hồi cái tay khô héo như cành cây già, cười to nói: “Vào núi! Ngựa không cỏ dại không béo, nói không chừng chính là một món tiền phi nghĩa. Cái khác không nói, từ khi có hai tiểu tạp chủng các ngươi ở bên người, tuy lăn lộn kiếm miếng cơm ăn, nhưng sư phụ tu đạo tu an tâm hơn rất nhiều, nghĩ như thế, sư phụ cảm thấy về sau là cần tốt với các ngươi một chút, ha ha.”
Tiểu cô nương đỡ lão đạo mù bắt đầu lên núi.
Thiếu niên chân thọt yên lặng lau đi máu tươi, tập mãi thành thói quen.
Tiểu cô nương vụng trộm quay đầu cười một cái, thiếu niên nhếch nhếch miệng, ý bảo mình không có việc gì.
Sau khi thầy trò ba người vào núi, hơn năm ngày thời gian, thế mà lại xoay vòng vòng, không thể tìm được chuẩn xác nơi phát ra yêu khí. Lão đạo nhân từ đầu tới giờ có thể cảm nhận được yêu khí nhỏ bé tràn ngập sơn dã cỏ cây phụ cận, nhưng lão mãi không tìm được cửa mà vào, trong lòng lão đạo nhân biết đại yêu kia đạo hạnh khẳng định không kém, nếu không cũng không có bản lãnh dùng ra trận pháp chướng mắt che cả bầu trời, nhưng lão đạo nhân vẫn không muốn từ bỏ hy vọng, mỗi ngày bảo thiếu niên chân thọt vác cờ phướn đi dò đường, bản thân thì mang theo tiểu cô nương mặt tròn ở nơi gần đường núi nghỉ ngơi, thường thường lấy ra một khối la bàn làm từ gỗ, tục xưng Điên Đảo Bàn (la bàn điên đảo), là chủng loại tu sĩ đạo môn và thuật sĩ âm dương thường dùng, không bất ngờ gì, chẳng qua cây kim nhỏ màu đỏ vị trí Thiên Trì Hải Đế (ao trời đáy biển), ngẫu nhiên có ánh vàng đổ xuống, hiện ra huyền cơ do la bàn này ẩn giấu.
Sắc trời âm trầm, sương mù tràn ngập, lúc nào cũng có khả năng đổ mưa, lão đạo nhân lúc này ngồi xổm bên đường, cúi đầu “chăm chú nhìn” la bàn, lẩm bẩm niệm: “Điên điên đảo, nhị thập tứ sơn hữu kim sơn ngân sơn. Đảo đảo điên, nhị thập tứ sơn hữu long đàm hổ huyệt.”
Lão nhân thu hồi la bàn, quay đầu hướng đường núi xa xa thấp giọng cười nói: “Tài lộ tới rồi, trời không tuyệt đường người, đã nhìn thấy huyện Uyển Bình, có thể uống mấy chén rồi.”
Tiểu nha đầu mặt tròn theo tầm mắt của lão đạo nhân nhìn thấy đoàn người chậm rãi đi tới. Nàng dùng sức mở to mắt nhìn lại, theo những người đó càng lúc càng gần, nàng phát hiện một người cầm đầu, là thiếu niên giày rơm đeo cái sọt to, tay cầm dao chẻ củi, ngẫu nhiên đem cành cây bên con đường nhỏ chật hẹp trong núi chặt đi, để tránh gai móc đâm rách quần áo, phía sau còn có ba người, tuổi cũng không lớn, một tỷ tỷ nhỏ mặc áo bông đỏ, một thằng nhóc lấm la lấm lét, còn có một thiếu niên ca ca vẻ mặt lạnh lùng, phía sau ba người đều đeo hòm sách nhỏ xanh biếc đáng yêu đến cực điểm.
Cuối cùng còn dẫn theo một con lừa màu trắng chở bọc hành lý.
Tiểu cô nương đè thấp giọng nói: “Sư phụ, không giống như là kẻ có tiền đâu, nếu không hay là thôi đi?”
Đạo nhân mù khẽ nhíu mày, “Chân muỗi cũng là thịt, ngươi coi như nửa người làm chủ gia đình rồi, trong túi còn lại bao nhiêu đồng tiền, trong lòng không biết? Chỉ cái bụng không đáy kia của sư huynh ngươi, ăn hết của sư phụ bao nhiêu bạc? Nếu không phải sư phụ thương xót các ngươi, các ngươi cho rằng thế đạo này, có thể để cho các ngươi sống được mấy ngày...”
Tiểu cô nương hiểu chuyện vội vàng bóp vai cho lão đạo nhân, cười chân thành, cảm ơn: “Cho nên ta và ca ca làm trâu làm ngựa cho sư phụ, chưa từng oán than. Nhưng sư phụ nếu về sau tức giận, có thể ở lúc ca ca không có mặt mới giáo huấn con hay không? Như vậy ca ca cũng sẽ không tức giận, sư phụ không cần lấy gia pháp sư môn trừng phạt hắn.”
Lão đạo nhân chậm rãi đứng dậy, tiểu cô nương lập tức khoanh tay đứng ở một bên.
Đoàn người chính là bọn Trần Bình An nam hạ ải Dã Phu biên cảnh Đại Ly.
Trần Bình An thật ra đã sớm nhìn thấy lão đạo nhân cười ha ha, tiểu cô nương câu nệ.
Lão đạo nhân ở sau khi bọn Trần Bình An tới gần, vuốt râu mà cười, lấy quan thoại Đại Ly hơi tỏ ra trúc trắc, ngữ khí không dọa chết người ta không thôi: “Nếu bần đạo không nhìn lầm, các vị chuyến này đi xa, từng có tai ương huyết quang, nhưng tuyệt đối đừng tưởng rằng đại nạn không chết tất có hậu phúc nhất định chuẩn. Ở trong mắt bần đạo, các ngươi kế tiếp còn có một hồi tai hoạ thật sự, qua được ngưỡng cửa àny, mới có hậu phúc thật sự.”
Trong lòng Trần Bình An trầm xuống, không lộ biểu cảm gì.
Lý Bảo Bình đánh giá tiểu cô nương sắc mặt hơi tái kia, người sau ngượng ngùng cười cười, Lý Bảo Bình cũng cười cười.
Tiểu cô nương áo bông đỏ cùng tiểu cô nương càng nhỏ hơn lập tức thích lẫn nhau.
Câu nói đã đến bên miệng kia của Lý Hòe, “Lão đạo nhi ngươi không phải người mù sao, sao lại nhìn cái này nhìn cái kia”, thiếu chút nữa đã thốt ra, chỉ là sóng gió trên thuyền Tú Hoa giang, khiến Lý Hòe khắc rõ trong lòng, lập tức che miệng lại, kiên quyết không gây chuyện.
Đạo nhân mù giống như phát hiện tâm tư của Lý Hòe, cười ha ha nói: “Các ngươi có điều không biết, đạo môn ta có mười thần thông lớn, trong đó có cái gọi là ‘Tâm nhãn mở rộng, thiên địa thanh minh, ma quỷ tránh lui’, bần đạo vừa lúc nắm giữ môn thần thông này, không dám khoe khoang đã lô hỏa thuần thanh, nhưng cũng tính là có chút thành tựu, nhìn người không lấy mắt nhìn túi da, chỉ cần lấy tâm quan sát khí tượng của các vị là được.”