← Quay lại trang sách

Chương 319 Xuất kiếm mà thôi

Chương 319

Sắc mặt Lâm Thủ Nhất lạnh nhạt nói: “Thánh nhân nho môn ta có dạy bảo, bèo nước gặp nhau, không nói quái lực loạn thần.”

Lão đạo nhân có chút kinh ngạc, rất nhanh thở dài nói: “Thôi thôi, Phật gia không độ người không có duyên, đạo môn cũng không cứu kẻ mơ màng. Đi đi, hy vọng trên chuyến đi này các ngươi tự mình cẩn thận là được. Nếu thực có phiền toái, không ngại lớn tiếng la lên, bần đạo nếu may mắn nghe được, tất nhiên xoay người giúp đỡ, nhưng nếu là đường xá cách nhau xa xôi, bần đạo cho dù có tâm, cũng vô lực.”

Nói xong câu này, lão đạo nhân mù nghiêng người nhường con đường nhỏ.

Trần Bình An cười nói: “Chúng ta sẽ cẩn thận, cảm tạ đạo trưởng nhắc nhở.”

Hai bên đi sát bên người qua nhau, Lý Bảo Bình hướng tiểu cô nương mặt tròn gầy gò kia hào sảng phất tay, tiểu cô nương rụt rè giơ bàn tay nhỏ ở ngực, nhẹ nhàng quơ quơ, cáo biệt không phát ra tiếng.

Lão đạo nhân đợi tới khi bóng dáng đoàn người Trần Bình An biến mất ở đường núi, nói thầm: “Suốt cả đoạn đường, người Đại Ly nếu là vũ phu thô bỉ, hoặc là dân chúng vô tri, trò này của bần đạo phát rắm nào cũng vang, sao hôm nay không nhạy? Xui xui, mọi việc không thuận. Xem ra lần này hàng yêu càng không thể thất bại, sơn dã đại yêu tất có của cải hùng hậu, lần này...”

Mí mắt lão đạo mù khẽ run, ngừng câu chuyện, vỗ vỗ đầu tiểu cô nương bên cạnh lưu luyến nhìn về phía đường núi, hòa ái dễ gần nói: “Tửu Nhi, chỉ cần việc này thành công, sư phụ tu hành lôi pháp liền có bảo đảm, không cần lo lắng vì tiền tài nữa, như vậy về sau sư phụ đối với huynh muội các ngươi, nhất định sẽ càng tốt hơn.”

Tiểu cô nương ngẩng đầu cười nói: “Chỉ cần sư phụ về sau không thường lắc chuông nữa, là quá tốt rồi!”

Lão đạo mù từ chối cho ý kiến, đột nhiên ngẩng đầu, ngón tay bấm quyết, vẻ mặt không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, “Biến thiên rồi, yêu khí thật mạnh, thế mà có thể rước lấy khí hậu một vùng non nước biến hóa! Tốt tốt tốt, cuối cùng đã dụ rắn rời hang. Tiểu Tửu Nhi, chuẩn bị theo sư phụ cùng nhau trừ ma vệ đạo!”

Tiểu cô nương dùng sức gật đầu, đối mặt yêu vật quỷ túy dân chúng dưới núi ai nghe cũng biến sắc, thế mà lại không sợ chút nào.

Tiểu cô nương lấy ra một thanh đao nhỏ màu bạc dài chỉ hơn một tấc, vén lên tay áo, chuẩn bị dùng đao ở trên cánh tay, hỏi: “Sư phụ, bây giờ đã cần phù tuyền chưa?”

Lão đạo gật đầu nói: “Tuy sư phụ còn có chút ít, nhưng xuất phát từ cẩn thận, cho trước một ít, để sư phụ chuẩn bị cho mọi tình huống, miễn cho bị yêu vật đánh trở tay không kịp, đến lúc đó ngược lại là hại huynh muội các ngươi.”

Tiểu cô nương hít sâu một hơi, dùng thanh đao nhỏ cắt trên cánh tay một vết rách, nhất thời máu tươi trào ra, vội vàng nâng lên cánh tay, “Sư phụ, được rồi.”

Lão đạo mù quen thuộc vươn một ngón tay của tay phải, mở ra bàn tay trái, nhanh chóng lấy ngón tay ở lòng bàn tay vẽ một lá bùa, sau đó ngón tay bàn tay giao nhau, lòng bàn tay phải cũng vẽ một lá bùa.

Tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt hơn nữa vẫn nghiêm túc hỏi: “Sư phụ, có đủ hay không?”

Lão đạo cười ha ha nói: “Tạm thời đủ rồi, sư phụ phen này để cho con đại yêu kia chiếm cứ núi này nếm thử mùi vị ngũ lôi oanh đỉnh!”

Cách thầy trò hai người ước chừng một dặm đường núi, Trần Bình An đột nhiên dừng bước, giơ con dao chẻ củi ra hiệu ba người phía sau chú ý.

Chỉ thấy xa xa có một thiếu niên cầm phướn gọi hồn kỳ quái, thân hình mạnh mẽ như khỉ vượn núi hoang, từ sâu trong rừng rậm nhảy ra, đưa lưng về phía bọn Trần Bình An. Thiếu niên dừng ở trên đường núi, dùng sức lay phướn gọi hồn mấy lần, sau đó liền muốn dọc theo đường núi lợi cho việc chạy, đi hội hợp với lão đạo, kết quả thiếu niên xoay người, thấy được đường núi có thêm đoàn người Trần Bình An, thiếu niên mồ hôi ướt đẫm có chút sốt ruột, cân nhắc chút, nghiến răng một cái thay đổi chủ ý, tiếp tục hướng dưới núi chạy đi, lựa chọn đi đường vòng rút lui.

Đồng thời thiếu niên không quên hướng bọn Trần Bình An làm ra một cái động tác ‘đi mau’.

Lý Hòe trợn mắt há hốc mồm, “Đây là đang làm gì?”

Lâm Thủ Nhất nhíu mày nói: “Hẳn là có tai hoạ đang truy đuổi thiếu niên, ta cảm giác được có luồng khí âm uế.”

Quả nhiên, một mảng bóng người mơ hồ cuốn theo khói đen cuồn cuộn, sau khi nhìn thấy đoàn người Trần Bình An, dừng lại một lát, tản mát ra khí tức nồng đậm âm trầm dọa người, nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo thiếu niên chân thọt cầm phướn gọi hồn kia, nhanh chóng mãnh liệt rời đi.

Trần Bình An nói với Lâm Thủ Nhất: “Hỏi một chút âm thần tiền bối, hắn nói như thế nào?”

Sau một lát, Lâm Thủ Nhất đáp: “Âm thần tiền bối bảo chúng ta tiếp tục tiến lên, đừng lưu lại, hắn sẽ thích đáng xem một chút, nhưng hắn cũng đã nói, mình chỉ là hộ tống chúng ta đi biên cảnh Đại Ly, nhắc nhở chúng ta mục đích của chuyến này chỉ là đi xa học tập, không phải làm đại thiện nhân tróc yêu trừ ma, hắn không hy vọng chúng ta chủ động gây chuyện thị phi.”

Trần Bình An gật gật đầu, “Nói một tiếng với âm thần tiền bối, làm việc tùy theo hoàn cảnh, nếu có thể hỗ trợ thì hỗ trợ, không thể cũng không bắt buộc. Còn có, Lâm Thủ Nhất, ngươi cũng chuẩn bị tốt ba tấm phù lục kia, sau đó ngươi đi đầu dẫn đường, ta ở cuối cùng đội ngũ. Bảo Bình, Lý Hòe, nhớ rõ nếu thật sự gặp quỷ quái tinh mị trong truyền thuyết, không phải sợ, lại càng đừng hoảng, tuyệt đối đừng học... Quên đi, chúng ta chạy đi!”

Trần Bình An vốn muốn nói tuyệt đối đừng học Chu Lộc trên sân đá ở Kỳ Đôn sơn, rõ ràng có tu vi võ đạo cảnh giới thứ hai đỉnh phong, gặp yêu vật bạch mãng, ngay cả ra tay cũng không dám.

Nhưng lại nghĩ đến A Lương thuận miệng nói câu kia, “Kẻ sau lưng nói người ta thị phi, tất là người thị phi”, Trần Bình An liền đem lời nuốt trở về bụng.

Vẻ mặt Lâm Thủ Nhất tự nhiên.

Một xấp phù lục áp đáy hòm Lý thị trấn nhỏ cất giữ đó, trong đó ba tấm phù lục giấy vàng phẩm trật thấp nhất, hôm nay Lâm Thủ Nhất có thể miễn cưỡng khống chế.

Một tấm Bàn Trung Châu, là thủy phù. Một tấm hỏa phù tên là “Hỏa Vũ”. Cuối cùng một tấm Ngũ Nhạc Phá Chướng Phù, thuộc loại sơn khí phù phạm trù.

Nhưng chỗ dựa thật sự của Lâm Thủ Nhất, vẫn không phải ba tấm phù lục không biết uy lực lớn nhỏ, mà là bản thân.

Là lôi pháp bí truyền trên bộ 《 Vân Thượng Lang Lang Thư 》 kia ghi lại.

Nhưng Lâm Thủ Nhất đương nhiên sẽ không bởi vì muốn nghiệm chứng uy lực chiêu lôi pháp ấy, liền đi tự tìm phiền toái, mà khiến mọi người đặt mình trong hiểm cảnh.

Đoàn người bước nhanh mà đi, Lý Hòe vừa đi vừa giơ tay, buồn bực nói: “Bây giờ đã đổ mưa rồi? Cũng không thấy đánh tiếng trước đó mà?”

Mưa dầm kéo dài, không lớn, lại khiến khí lạnh trong núi rừng nồng đậm lên rất nhiều.

Trần Bình An từ trong sọt lấy ra bốn cái nón, tất cả đều là mua ở trấn Hồng Chúc, chính là vì loại vội vàng chạy đi trong mưa gió này.

Mỗi người sau khi đội nón, bước chân không ngừng, Trần Bình An thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh.