Chương 320 Thế nào là vô địch thiên hạ
Chương 320
Xa xa, lão đạo mù quay mặt hướng phía thiếu niên chân thọt đang hướng mình chạy như điên, cười to nói: “Tới tốt! Yêu tà nho nhỏ, tự tìm đường chết! Chết đi cho bần đạo!”
Lão đạo chân đạp cương bộ, sau khi lòng bàn tay vẽ bùa đánh ra một chưởng, mới hướng thiếu niên chân thọt lên tiếng nhắc nhở: “Nằm úp sấp xuống!”
Thiếu niên vồ về phía trước, lăn lộn ở trong đường núi lầy lội.
Lòng bàn tay lão đạo rạng rỡ tỏa ra ánh sáng màu vàng, mỗi một nét bút phù lục đều có ánh sáng vàng sáng lên, lòng bàn tay mơ hồ có tiếng sét vang lên.
Một mảng ánh vàng lấp lánh này, ở trên rừng núi hoang vắng mưa gió mịt mù đặc biệt hút ánh mắt người ta.
Đám khói đen kia phía sau thiếu niên chợt dừng lại, vừa định muốn chạy trốn, đã bị ánh sáng vàng đập trúng, như là một cái lưới lớn màu vàng bao phủ toàn thân, vang lên xèo xèo, bóng đen kêu rên không thôi, rất nhanh tan thành mây khói.
Thiếu niên một đường khom lưng chạy đến phía sau lão đạo, thở hồng hộc, đem phướn gọi hồn hướng trên mặt đất cắm xuống, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của tiểu cô nương, vẫn nhếch nhếch miệng, lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì.
Một chưởng đánh gục đám âm uế kia, lão đạo vui vẻ cười to: “Âm vật thấp kém do xương khô sinh ra, cũng dám thò đầu ra ở trước mặt bần đạo?!”
Có một luồng màu xám giống như bị người lôi đi tiến vào cây cờ phướn kia.
Thân hình bay lên trời ở tại chỗ, vặn người vung ra một chưởng, “Đến đến đến, cứ việc đến, toàn bộ hóa thành vô lượng công đức của bần đạo!”
Một vị âm vật phía sau thiếu niên cùng tiểu cô nương, lại bị lôi pháp ra từ trong lòng bàn tay lão đạo một chưởng đánh tan, rất nhanh liền lại có một luồng màu xám bay vào phướn gọi hồn.
Trên đường núi, thân hình lão đạo nhân trằn trọc xê dịch, hai tay nhanh chóng trao đổi, vung ra từng chưởng một, ánh sáng vàng lần lượt sáng lên, tiếng sấm ầm ầm, thanh thế kinh người.
Lão đạo nhân thống khoái cười to, thời tiết mưa dầm, lôi quang chiếu rọi khuôn mặt già nua kia của lão mù, khí thế ép người, quả thật có vài phần bản lãnh thật sự trảm yêu trừ ma, “Lôi pháp của bần đạo mênh mông cuồn cuộn cỡ nào, há là các ngươi lũ âm vật này có thể chống lại, con đại yêu lén lút giấu ở phía sau màn kia, còn muốn để bọn lâu la này đi chịu chết sao? Nhanh bó tay chịu trói, giao ra một nửa của cải, nói không chừng bần đạo nổi lòng từ bi, còn có thể tha ngươi một mạng!”
Lôi pháp chi thuật, từ ngàn năm nay, vẫn luôn hùng cứ ở địa vị cao thượng đứng đầu vạn pháp đạo gia, một khi dùng ra, được công nhận uy lực to lớn, khí thế không thể chống đỡ.
Chỉ là cái gọi là ngũ lôi chính pháp, Bảo Bình châu trừ đạo gia tông môn ít ỏi không có mấy có thể thật sự lãnh hội tinh túy của nó, rất nhiều truyền thừa còn lại, đều là hệ thống không đầy đủ, hoặc là chỉ bàng môn chỉ được vẻ ngoài không có linh hồn, vì thế nhất định có sự cắn trả đối với người làm phép, quanh năm suốt tháng, sinh cơ suy kiệt, liền trở thành nguồn cơn của việc chết sớm.
Cho nên vị lão đạo này mắt bị mù, chưa chắc là trời sinh.
Từng luồng khói đen cuồn cuộn vốn lao đi cực nhanh ở trong rừng cây xung quanh đường núi dần dần giảm bớt, những tiếng vang ghê tởm nức nở, kêu rên, gầm nhẹ kia hội tụ cùng một chỗ, hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.
Tiểu cô nương thấp giọng nói: “Sư phụ, phía sau, có rất nhiều đèn lồng đã treo lên rồi.”
Lão đạo mù quay đầu “nhìn lại”, cảm giác được từng ngọn đèn lồng giấy trắng từ đường núi hướng bắc bỗng dưng xuất hiện, trống rỗng điểm hỏa, như là một con rồng lửa dài đến trăm ngàn trượng, chậm rãi chạy ở núi hoang đầm lớn.
Vẻ mặt lão đạo ngưng trọng, chà lòng bàn tay, phù lục trong lòng bàn tay lấy máu tươi nữ đồ đệ làm sơn son đã tiêu hao gần hết rồi.
Lão đạo đưa tay từ sau lưng rút ra kiếm gỗ đào, như đối mặt kẻ địch lớn.
Một nữ tử mặc áo cưới đỏ tươi thong thả đi đến, cầm một cây quạt giấy dầu, nàng rõ ràng môi chưa động, lại có giọng nói âm trầm vang lên bên tai thầy trò ba người, “Vị đạo trưởng này cứ việc tiếp tục vẽ bùa, dù là vẽ khắp toàn thân cũng không sao, thiếp thân có thể chờ, sau đó thiếp thân sẽ mời ba vị tới phủ làm khách, tự mình rửa mặt, rút gân, đâm tim cho ba người các ngươi.”
Nữ quỷ áo đỏ tay cầm quạt giấy tựa như cảm thấy hứng thú nhất đối với tiểu cô nương mặt tròn kia, giọng khàn khàn kia của nàng tiếp tục vang lên, cùng lúc đó, nàng đưa tay che hết khuôn mặt nho nhỏ trắng như tuyết đó, “Ví dụ như rửa mặt, đó là như vậy.”
Ngay sau đó, tiểu cô nương mặt tròn sợ tới mức vội vàng nhắm mắt lại.
Thì ra nữ quỷ áo đỏ kia sau khi nâng tay che khuất dung nhan, nhẹ nhàng lau xuống phía dưới, tựa như cả tấm da mặt bong ra “rửa” mất, lộ ra một khuôn mặt khủng bố đầm đìa máu tươi.
Lão đạo mù cầm kiếm gỗ đào, mũi kiếm chỉ thẳng nữ quỷ áo cưới, “Rốt cuộc là yêu hay quỷ?!”
Nữ quỷ áo cưới đỏ tươi nhẹ nhàng xoay cán ô, một mình đứng ở trên đường núi xa xa, cho người ta cảm giác cô đơn. Nàng trên cả hành trình, làn váy đã lầy lội không chịu nổi, không biết vì sao lại chưa sử dụng yêu thuật, lấy chướng khí sơn dã vô hình kia ngưng tụ thành quần áo có thể không dính cát bụi, bộ đồ cưới đỏ tươi này trên người nàng, hiển nhiên là tơ lụa thực tài thực liệu, nói không chừng còn là ra từ bút tích của cửa hàng may dưới núi.
Nữ quỷ trước hướng phía dưới lau một cái, lột cả tấm da mặt, lúc này bàn tay lại chậm rãi hướng lên trên nhấc lên, một lần nữa phủ lên một khuôn mặt tái nhợt không màu, như các thiếu nữ xinh đẹp trong khuê phòng dưới núi, trẻ tuổi xinh đẹp tuyệt trần, nếu không phải sắc mặt bệnh trạng, thật ra không có gì khác với nữ tử thế tục tầm thường, gần trong gang tấc, ngay cả đạo nhân mù cũng không cảm thụ được yêu khí trên người nàng.
Loại đại yêu tu hành có đạo này, hành tẩu thành trì nhân gian, thực ra đã sớm không trở ngại nữa, chỉ cần không chủ động tới gần Thành Hoàng các, hai miếu văn võ, cũng sẽ không rước lấy thế lực thế tục trấn áp, đương nhiên điều kiện tiên quyết là loại đại yêu này đồng ý thu liễm khí tức, đè nén bản tâm giết chóc, không đi gây hại thế gian.
Nữ quỷ giật giật khóe miệng, vẫn như cũ môi chưa động thanh âm tự vang lên.
“Đạo trưởng một lòng trảm yêu trừ ma, tích góp vô lượng công đức, vì thế thiếp thân đến đây. Cái gọi là ngũ lôi chính pháp của đạo trưởng, thiếp thân càng mỏi mắt mong chờ.”
Trong lòng lão đạo nhân càng lúc càng khiếp sợ, khối Điên Đảo Bàn trong ngoài tổng cộng bốn tầng kia trong tay áo, phân biệt nhằm vào yêu quái, tinh mị, âm vật quỷ túy, thần linh sơn thủy đang điên cuồng xoay tròn. Trừ một tầng tinh mị, ba tầng còn lại đều là xoay tròn chấn động mạnh, cái này nói lên vật trước mắt thân phận phức tạp, vô cùng có khả năng lúc còn sống là một vị đại yêu tu đạo có thành tựu, sau khi chết hóa thành lệ quỷ hoành hành một phương, nhưng trước khi hoàn toàn rơi vào tà đạo, đã có được tư cách tấn thăng làm sơn thuỷ thần linh.