Chương 326 Ta thấy núi xanh nhiều vũ mị
Chương 326
Tráng hán hừ lạnh nói: “Ngươi quản được sao?”
Kiếm khách trẻ tuổi vừa mới từ trên Tú Hoa giang quay về cười nói: “Lưu Ngục là điển hình khẩu xà tâm Phật, đừng chấp nhặt với hắn.”
Ngụy Bách vội vàng xua tay, “Không dám không dám.”
Khuỷu tay kiếm khách tùy ý gác ở trên trường kiếm, vẻ mặt ôn hòa cười nói: “Vừa vặn huyện Long Tuyền lâm thời có chút việc cần xử trí, nếu không chê, chúng ta đồng hành rời núi? Tuy ta trước đó đã thông báo Ngô Diên huyện lệnh Long Tuyền bên kia, theo lý thuyết không có gì khúc chiết, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, dù sao vùng Lạc Phách sơn, hôm nay có Thanh Ô tiên sinh của Khâm Thiên Giám không nói, còn có rất nhiều thế lực bên ngoài, ta không hy vọng quan hệ của ngươi và Đại Ly thật không dễ gì dịu đi một chút lại lần nữa vỡ tan.”
Ngụy Bách nhìn như không chút để ý nói: “Xem động tĩnh đại chiến lúc trước, hẳn sẽ không là Đại Ly các ngươi có Ngũ nhạc chính thần bất hạnh ngã xuống chứ? Như thế nào, không lẽ Ngụy Bách ta mượn cơ hội này, cũng có thể được chia một ly canh nho nhỏ? Cái gọi là nhiệm vụ lâm thời của đại nhân, sẽ không thực có quan hệ với ta chứ?”
Nhìn như tục tằng lỗ mãng lưu ngục nheo lại ánh mắt.
Kiếm khách trẻ tuổi vẫn mây gió điềm nhiên như cũ, cười ha ha nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm chuyện qua sông đoạn cầu, chuyến đi Long Tuyền lần này, cuối cùng như thế nào, vẫn phải xem ý nguyện cá nhân của Ngụy Bách ngươi, triều đình Đại Ly tuyệt đối sẽ không ép buộc. Về phần công việc cụ thể, nói thật, ta là không quá rõ. Chỉ biết là hoàng đế bệ hạ sau khi nghe nói việc này, rất coi trọng, cuối cùng chuyên môn thêm bốn chữ ‘Lấy lễ đối đãi’.”
Ngụy Bách thở dài, “Ta chính là tính tình thối xưa nay ăn mềm không ăn cứng, bởi vậy, ta còn không biết xấu hổ từ chối sao? Thật sự là sợ các ngươi.”
Lưu Ngục cười lạnh nói: “Cứng mềm không ăn mới đúng nhỉ?”
Ngụy Bách cười tủm tỉm nói: “Quá khen, quá khen.”
Kiếm khách trẻ tuổi liếc hắc xà ngoan ngoãn, trêu ghẹo nói: “Ngươi thật ra nhãn lực không tệ, nhớ về sau đến Lạc Phách sơn, đừng gây chuyện thị phi, đỉnh núi phụ cận bên kia, có một đồng loại của ngươi sống ở trong hồ trên núi, cho dù các ngươi muốn đánh, tốt nhất đừng hại tới người phàm. Ngoài ra, thì không có gì đáng giá chú ý. Nếu hôm nay có thân phận sơn linh Đại Ly, ít nhất có thể không cần lo lắng bị tu sĩ qua đường tùy ý chém giết.”
Con hắc xà kia gật gật đầu thật mạnh. Sau khi nuốt vào một túi Đá Mật Rắn đến từ Ly Châu động thiên kia, hình thể không tăng mà lại giảm, nhưng bốn cái vuốt rồng đó càng thêm tráng kiện, một thân lân giáp đen sì như mực lấp lánh sáng lên, bụng sinh ra một đường nhỏ màu vàng không dễ phát hiện.
Lần này đi Long Tuyền, tạm thời cũng không có người, cho nên cho dù mang theo hắc xà, vẫn không cần phải ngày nghỉ đêm ra.
Sau khi tiến vào Thiết Phù giang, sau khi được kiếm khách trẻ tuổi gật đầu cho phép, hắc xà thật cẩn thận trượt vào nước sông, tuy cực kỳ vui vẻ, vẫn cố gắng áp chế bản năng, không dám tùy ý lay động thân thể vỗ nước sông. Ba người đứng ở trên thân hắc xà, như lữ nhân đi thuyền, dọc theo Thiết Phù giang thoải mái bắc thượng.
Ngụy Bách nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng phất tay áo, vốc lên một vốc nước ở lòng bàn tay, quơ quơ, như là đang cân nhắc phân lượng, ngạc nhiên nói: “Từ hà thành giang, ta là biết, nhưng mà?”
Kiếm khách trẻ tuổi giải thích nghi hoặc cho hắn: “Hà bá nơi này sau khi thành công dung nhập Thiết Phù giang, lại có kỳ ngộ, kinh động một vị Thanh Ô tiên sinh trong đó, vội vàng báo lên cho triều đình, hoàng đế bệ hạ mặt rồng mừng rỡ, ở trên điều kiện tiên quyết lúc trước liên tục thăng hai cấp, lại nhấc lên một cấp.”
Ngụy Bách nhẹ nhàng lắc bàn tay, nước Thiết Phù giang ở lòng bàn tay chậm rãi xoay tròn, chậc chậc nói: “Người may mắn này mới lên thần vị, chẳng phải là đã đi tới đỉnh điểm gia phả núi sông nhân gian? Thú vị, rất thú vị. Vài ngày, đã đi xong lộ trình mấy trăm năm thậm chí ngàn năm của các đồng nghiệp, thiên phú gặp gỡ cỡ này, quả thực chính là mệnh trời ở đây mà, quan trọng nhất là vị hà bá này tăng lên, tựa như chưa xâm chiếm khí số dòng nước còn lại, không thể không nói, vận thế Đại Ly các ngươi thật sự là không tệ.”
Kiếm khách trẻ tuổi lần đầu tiên toát ra vẻ mặt nghiêm túc, “Ngụy Bách, ngươi xác định nàng tăng lên, vẫn chưa đánh cắp khí số ngàn dặm sơn thủy này? Mà là toàn bộ bắt nguồn từ bản thân Thiết Phù hà nho nhỏ năm đó?”
Ngụy Bách cười mà không nói.
Bắc Nhạc chính thần của Thần Thủy quốc năm đó ánh mắt độc đáo, tự nhiên không phải Khâm Thiên Giám Thanh Ô tiên sinh “người thường trong nghề” này có thể so sánh.
Triều đình Đại Ly bởi vì chiến dịch đó lúc trước, núi sông phập phồng, trong lúc nhất thời vận mệnh quốc gia lắc lư bất định, Ngũ nhạc chính thần có ba tòa nguyên khí đại thương, tạm thời chỉ có thể giao cho Thanh Ô tiên sinh khám định việc này.
Kiếm khách trẻ tuổi trầm giọng nói: “Ngụy Bách, tin tưởng chỉ dựa vào việc này, ngươi có thể đủ đạt được triều đình trọng thưởng.”
Ngụy Bách ngẩng đầu lên, gió mát thổi vào mặt, phụ trợ “người trẻ tuổi” vốn như trích tiên nhân càng thêm nhẹ nhàng như thần tiên, ánh mắt nhu hòa, mỉm cười nói: “Có thể đổi thành một phần cơ duyên nho nhỏ không? Ví dụ như để một đệ tử mới vào Trường Xuân cung vốn có tư chất trung ngũ cảnh, để nàng trong trăm năm tương lai trên cầu trường sinh đi được thông thuận hơn chút?”
Kiếm khách trẻ tuổi cười nói: “Chuyện nào có gì khó?”
Ngụy Bách lẩm bẩm: “Ta xấu hổ với Thần Thủy Liễu thị.”
Lưu Ngục không kiên nhẫn nói: “Ngày xửa ngày xưa bao nhiêu năm trước rồi, cho dù là thần linh sơn thuỷ thọ ngang quốc gia, cũng không lề mề như ngươi, thay đổi triều đại, thần tượng không sụp đổ đã là may mắn lớn bằng trời rồi, nếu có thể chọn minh chủ mà dựa vào, tiếp tục hưởng thụ hương khói hiến tế, càng là việc tốt mà các ngươi tha thiết ước mơ, Thần Thủy quốc Liễu thị cho dù lúc trước có ân với ngươi, nhưng giờ cũng đã trôi qua mấy trăm năm, đáng chết không đáng chết đều chết hết. Ngụy Bách ngươi còn ra vẻ làm gì nữa?!”
Ngụy Bách ngoảnh mặt làm ngơ, bên tai chỉ có tiếng nước sông.
Lưu Ngục tính tình cương liệt cả giận: “Một tảng đá thối trong hầm cầu! Lão tử thế mà sẽ nợ nhân tình của ngươi, coi như Lưu Ngục ta xui xẻo tám kiếp.”
Kiếm khách trẻ tuổi cười to sang sảng nói: “Nghiệt duyên cũng là duyên phận, hai người các ngươi đó, cứ thành thành thật thật tiêu thụ đi.”
Lưu Ngục thuận miệng cười hỏi: “Không biết con đường nam hạ của lão đèn lồng, sẽ nổi lên xung đột với vị Sở phu nhân kia hay không? Nếu đánh nhau, ta nhắm chừng lão đèn lồng chịu không nổi.”
Kiếm khách trẻ tuổi lắc đầu nói: “Hy vọng đừng có phiền toái xảy ra, Sở phu nhân ý nghĩa trọng đại với Đại Ly. Huống chi Sở phu nhân lại là loại tính tình cương liệt động cái là ngọc đá cùng vỡ, nếu không phải ngươi bị thương nặng, nàng lại cần khẩn cấp quay về Trường Xuân cung, tiếp giá vị nương nương kia, ta sẽ không để Hàn lang trung phụ trách việc hộ tống nam hạ, Hàn lang trung ngoài tròn trong vuông, thật ra tính tình so với ngươi còn kém hơn.”