Chương 327 Trong hẻm nhỏ
Chương 327
Lưu Ngục cười ha ha, nói: “Không sao không sao, trong đoàn người, không có người đọc sách ngọc thụ lâm phong, Sở phu nhân không coi trọng đâu. Trái lại là lão đèn lồng, nếu là trẻ đi ba bốn mươi tuổi, nói không chừng sẽ bị giữ lại tòa phủ đệ đó làm áp trại lang quân nhỉ?”
Kiếm khách trêu chọc: “Lời này của ngươi, có bản lãnh đi trước mặt Sở phu nhân nói đi.”
Lưu Ngục cười hê hê nói: “Nàng nếu dám đi ra khỏi vùng sơn thủy đó, ta liền dám nói như vậy.”
Kiếm khách trẻ tuổi cảm khái nói: “Thánh nhân sở dĩ xưng hô là thánh nhân, là ở chỗ có được tiểu thiên địa của mình, tọa trấn trong đó, có thể chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà.”
Lưu Ngục tiếc nuối nói: “Đáng tiếc đại nhân ngươi là kiếm tu, kiếm tu là không có cách nói này, bằng không công phạt, sát lực đệ nhất, nếu lại thêm một tiểu thiên địa của thánh nhân, kiêm cả công thủ, như vậy đại nhân ngươi...”
Kiếm khách trẻ tuổi khẽ nhíu mày, cười nói: “Đã có một kiếm, còn chưa đủ sao?”
Chỉ có giờ khắc này, kiếm khách trẻ tuổi khí thế thường thường mới cho người ta một loại cảm giác chói mắt.
Lưu Ngục ngượng ngùng cười.
Ngụy Bách đột nhiên đứng dậy nhìn lại, chỉ thấy có bên bờ có cây liễu đưa ngang ra mặt nước, một vị nữ tử thân khoác áo bào xanh, che giáp mặt, ngồi ở trên cành cây liễu.
Nàng có được một mái tóc dài màu vàng hiếm thấy, trải ở trên mặt nước Thiết Phù giang dưới lòng bàn chân, khẽ dao động theo mặt nước.
Không biết vì sao, Ngụy Bách không rõ từ đâu nhớ tới một câu thơ ai cũng khoái.
Dương Hoa trứ thủy vạn lục bình.
Kiếm khách trẻ tuổi sau khi nhìn thấy nữ tử kia, thấp giọng giải thích: “Chính thần Thiết Phù giang, đó là nàng, vừa đúc thành kim thân không lâu, triều đình cũng chưa thành lập từ miếu, cho nên tạm thời còn có chút dấu hiệu thần hồn bất ổn.”
Ngụy Bách không quay đầu lại, hỏi: “Nàng tên là gì?”
Lưu Ngục hừ lạnh nói: “Con quỷ nhỏ này tên rất hay, Dương Hoa, Dương Hoa của thủy tính dương hoa (1 câu thành ngữ chỉ phụ nữ lẳng lơ không chuyên nhất)! Cả hành trình số phận may mắn ngang trời, làm người ta đỏ mắt, xuất thân hương dã, bị Thanh Ô tiên sinh nhìn trúng căn cốt, ở kinh thành Đại Ly chúng ta đạt được thanh danh kiếm đạo gia ‘Phù Lục’ kia tán thành, hôm nay lại một hơi trở thành có thể giang thần hạng nhất đếm được trên đầu ngón tay, với cái số phận tốt đó của cô ta, về sau còn không thăng thiên sao.”
Ngụy Bách ồ một tiếng, vẻ mặt khôi phục như thường, ngồi trở lại lưng hắc xà, “Cô ta thuộc loại tướng vũ sư, khó trách có thể xuôi gió xuôi nước. Có kẻ thực lực mạnh mẽ như vậy làm hàng xóm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, trời mới biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.”
Kiếm khách trẻ tuổi mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng nghĩ không ra nguyên cớ.
Nhưng tướng vũ sư, quả thật là trăm năm khó gặp.
Đoàn người Ngụy Bách cưỡi hắc xà đi ngang qua dương liễu lả lướt, giang thần Dương Hoa thờ ơ.
Thần Thủy quốc năm đó, thi nhân xuất hiện lớp lớp, hơn nữa lấy tặng thơ được người đời ca tụng nhất, một khi nữ tử lầu xanh dùng tiếng hát truyền bá, thường thường thịnh hành một châu.
Trong đó Dương Hoa tức tơ liễu.
Chẳng qua chính như gã thô hào Lưu Úc nói, đều là chuyện cũ năm xưa rồi.
Ngụy Bách không nói, ai sẽ để ý? Dù là nói, lại có ai thích nghe?
Chỉ có thánh nhân nho gia từng có chú giải: dương, cũng là cành liễu nâng lên.
————
Ngụy Bách đột nhiên quay đầu, lại không phải nhìn vị thuỷ thần tên là Dương Hoa kia.
Mà là địa giới so với Kỳ Đôn sơn càng ở phía nam hơn nữa.
Nơi đó có một ngọn đèn lồng lớn màu đỏ dần dần dâng lên.
Kiếm khách trẻ tuổi một tay đè lại chuôi kiếm bên hông, sắc mặt ngưng trọng nói: “Xem ra ta phải tự mình đi một chuyến rồi.”
Nhưng ngay lúc này.
Trong một ngọn núi lớn nguy nga biên cảnh Đại Ly, một mảng ánh sáng màu trắng phá vỡ đầu ngọn núi, hướng phương Bắc bay vút đi nhanh chóng mãnh liệt, như sao băng kéo theo dải cầu vồng trắng xóa cực kỳ dài.
Thế mà lại là kiếm khí của một thanh phi kiếm gây ra!
Mà không thấy chủ nhân của kiếm.
Kiếm khí dài mà nặng.
Một kiếm này rơi ở bờ Tú Hoa giang cách đó không xa.
Một kiếm phá vỡ trận pháp cường đại gần như địa giới của thánh nhân, vừa vặn rơi ở phía trước một con lừa màu trắng.
Một kiếm phá vỡ màn trời, rơi ở trên đường cái trước cửa phủ đệ.
Cầu vồng kiếm khí như sao băng kéo ra, quỹ tích kia phá vỡ địa giới tiến vào nơi đây thật lâu chưa tan đi, tựa như một ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ, bắn vào căn phòng không khí trầm lặng.
Con lừa màu trắng như tha hương gặp bạn cố tri, sải bước đi vòng mà chạy.
Nữ quỷ áo cưới rõ ràng có chút kinh ngạc. Làm chủ nhân vùng sơn thủy này, nàng so với bất luận kẻ nào cũng càng cảm nhận được rõ ràng hơn uy lực một kiếm, chân núi chấn động, hơi nước sôi trào, nếu không phải nàng lấy khí cơ bao phủ phủ đệ phía sau, chỉ sợ gần ngàn cái đèn lồng trong phủ đã một hơi tắt mất non nửa.
Nữ quỷ đã kinh ngạc lại giận dữ, không phải là nhìn về phía chỗ thanh phi kiếm đó rơi xuống đất, mà là nhìn chòng chọc vào lỗ thủng màn trời âm trầm không thể vá lại kia. Cùng lúc đó, mặt ngoài bộ áo cưới đỏ tươi chảy ra từng giọt máu tươi, như giọt nước lăn đi ở lá sen, cuối cùng càng lúc càng nhiều, nối liền thành chuỗi.
Nữ quỷ nhoáng lên hai tay áo, ngửa đầu giận dữ hét: “Kẻ tự tiện xông vào nơi đây phải chết! Kiếm tiên lớn mật, ta muốn đem đầu của ngươi hái xuống trồng ở vườn hoa, cho ngươi sống trộm mười năm trăm năm!”
Có tiếng cười to từ cực xa xa truyền đến, cuối cùng thanh âm ngưng tụ phía trên thanh phi kiếm kia, giọng ôn thuần không nói, còn có một loại ý nhị độc đáo, như phong hoa tuyết nguyệt con em thế gia nói, cho người ta cảm giác như tắm gió xuân, nhưng trong lời nói, lại không chút nào che giấu hào khí ngút trời của mình, “Cô nương chờ một lát, thân thể tại hạ chưa hoàn toàn củng cố, không thể so với tốc độ phi kiếm, chỉ là không biết vườn hoa của cô nương phong cảnh như thế nào...”
“Địa phương không lớn, phong cảnh cũng không ra sao cả, đủ trồng một cái đầu là đủ rồi!”
Sắc mặt nữ quỷ áo cưới vốn trắng bệch biến thành màu xanh tím càng thêm âm trầm, nụ cười dữ tợn, từ trong tay áo cưới của nàng, hai dòng suối màu đỏ tươi hướng lỗ thủng của màn trời cuồn cuộn lao đi.
Có người cất cao giọng nói: “Kiếm tới uế lui!”
Màn trời dày nặng kịch liệt chấn động.
Hai dòng máu tươi chảy ngược dòng, hội tụ ở lỗ thủng, trong khoảnh khắc, ở khung đỉnh của tiểu thiên địa hướng bốn phương tám hướng nổ tung ra, như một trận mưa máu đỏ tươi. Thân thể nữ quỷ run lên, nhẹ nhàng vung tay áo, vô số giọt mưa quay về trong tay áo.
Có một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo bào trắng từ trên trời giáng xuống, cả người quanh quẩn một tầng khí tức mù sương, như sương mù trên hồ nước lớn, như gió mạnh nơi đỉnh núi. Nam tử cột tóc mà không cài trâm đội mũ, hai tay khép lại làm kiếm, cả người có một luồng kiếm khí khổng lồ to như cánh tay thanh niên trẻ tuổi, sáng lóa chói mắt, như giao long màu trắng vờn quanh bốn phía, trườn đi nhanh chóng mãnh liệt, những khí tức u ám dơ bẩn cùng máu tươi đỏ tươi kia một khi gặp phải mảng kiếm khí này, sẽ tiêu tán trong tích tắc.