← Quay lại trang sách

Chương 328 Ném ra Quan Đạo quan

Chương 328

Nhìn nam nhân tuấn dật còn chưa tới ba mươi tuổi, nhẹ nhàng đáp ở giữa đoàn người Trần Bình An cùng nữ quỷ áo cưới, phi kiếm trên mặt đất ‘Vù’ một tiếng lướt tới bên cạnh nam nhân, mũi kiếm chỉ thẳng tấm biển “Tú thủy cao phong” cửa phủ.

Nam nhân thu hồi hai ngón tay, kiếm khí căng tràn ngưng tụ như thực chất kia tạm dừng một chút. Nam nhân quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tiểu cô nương áo bông đỏ đeo hòm sách nhỏ, nam nhân giật mình, mới nhớ lại có vật cũ nương tựa lẫn nhau nhiều năm, đã không thuộc về mình nữa, sau đó cười tiêu sái, vẫy tay một cái, cái hòm sách bằng trúc xanh của Lý Bảo Bình hơi xóc nảy một cái, hồ lô nhỏ màu bạc giấu ở trong nhẹ nhàng chớp lên, một thanh phi kiếm dài chỉ hai tấc, toàn thân trắng như tuyết lướt ra khỏi hồ lô dưỡng kiếm, kiếm khí có chút không tình nguyện chui vào trong phi kiếm, mà phi kiếm lại lao nhanh về phía mi tâm của nam nhân, chợt lóe rồi biến mất.

Nam nhân kiếm tiên day day mi tâm, trêu ghẹo: “Về sau chúng ta cùng nhau bốn biển là nhà là được, ngươi cũng không phải tiểu nương tử trong khuê phòng, nhất định phải ở lại ngôi lầu không thể xuống dưới.”

Con lừa màu trắng nhẹ nhàng đạp vó, ‘Cộp cộp’ chạy đến bên cạnh nam tử, dùng đầu vô cùng thân thiết dụi vào bả vai nam nhân.

Nam nhân mỉm cười đưa tay, vuốt ve đầu con lừa trắng, “Ông bạn già, đã lâu không gặp nha, thật sự rất nhớ ngươi.”

Lỗ thủng màn trời theo nam tử mạnh mẽ phá vỡ xâm nhập đã chậm rãi khép lại, nhưng vì thế tiêu hao rất nhiều sơn thủy linh khí, trong thời gian ngắn, ít nhất của cải năm mươi năm tích góp bị quét sạch, toàn bộ biến thành khí đục vô dụng.

Nữ quỷ áo cưới khôi phục bình tĩnh, cười lạnh nói: “Bội kiếm, kiếm khí phóng ra ngoài, bản mạng phi kiếm, món nào cũng lợi hại, hay cho một lục địa kiếm tiên phong thái trác tuyệt. Ngươi hẳn là không phải người Đại Ly nhỉ?”

Nam tử kiếm tiên ngang trời xuất thế mỉm cười nói: “Bèo không rễ mà thôi, tục danh không đáng nhắc tới.”

Nam nhân sau khi nói xong câu đó, không phải quay đầu, mà là trực tiếp thoải mái xoay người, đem phía sau lưng để lại cho vị nữ quỷ áo cưới kia. Vị lục địa kiếm tiên vừa mới bế quan mà ra này giọng ấm áp nói: “Ta là nửa bằng hữu của A Lương, ừm, chỉ là nửa, một nửa tính là đệ tử của hắn, đáng tiếc A Lương không muốn nhận, nói ta tính tình quá cổ hủ, làm việc quá mềm, cho nên xuất kiếm chưa bao giờ đủ nhanh, nếu nhận ta làm đồ đệ, hắn không chịu nổi sự mất mặt. Ta lần này ngàn dặm xa xôi chạy tới, là cảm giác được sự khác thường của ông bạn già cùng trong hồ lô dưỡng kiếm. Mạo muội hỏi một câu, A Lương đâu, các ngươi lại là?”

Trần Bình An giải thích: “Chúng ta cũng là bằng hữu của A Lương. Hồ lô là A Lương tặng cho Lý Bảo Bình, con lừa là Lý Hòe đang chiếu cố. Về phần A Lương đi đâu, tin tưởng ngươi về sau hẳn là sẽ tự mình nghe nói được.”

So sánh với nữ quỷ áo cưới, vị lục địa kiếm tiên tự xưng bằng hữu của A Lương này, Lý Hòe cách nghĩ trong đầu trước giờ rất cổ quái, đối với người này là tuyệt không xa lạ. Ở trong mắt đứa nhỏ, bằng hữu của A Lương, thì không phải chính là bằng hữu của Lý Hòe hắn? Về phần ngươi có phải thân phận thần tiên hay không, lớn hơn quan hệ bằng hữu sao?

Chỉ là lần đó sóng gió ngồi thuyền Tú Hoa giang, khiến Lý Hòe một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện, chỉ là luôn hướng con lừa màu trắng kia nháy mắt.

Kiếm tiên trẻ tuổi rất ngiêm túc nghe thiếu niên giày rơm nói, sau đó gật đầu nói: “Ta hiểu đại khái rồi.”

Hầu như mọi người đều phát hiện mặt đất khẽ rung động, như cá xoay người, điềm báo dãy núi sập. Nữ quỷ áo cưới biến sắc hẳn, vừa định muốn rời đi, liền phát hiện mình bị một thanh bản mạng phi kiếm đóng đinh hướng đi của khí cơ, thanh phi kiếm trắng như tuyết đó không biết từ bao giờ đã treo lơ lửng ở chỗ ba thước đỉnh đầu nàng.

Nữ quỷ áo cưới tràn ngập lửa giận, rống lên: “Hàn lang trung, thủy thần Tú Hoa giang, hai người các ngươi không quản một chút?! Nếu là thực bị vị âm thần kia đánh gãy chân núi nơi đây, đi về phía bắc, không những ba con sông lớn bao gồm Tú Hoa ở bên trong, còn có Kỳ Đôn sơn, Thiết Phù giang, Long Tu hà phương bắc, có một phương nào có thể may mắn thoát nạn, không chịu lan đến?!”

Có một vị lão giả cầm đèn lồng lớn màu đỏ, đứng ở không trung ngoài màn trời, cười lạnh nói: “Khí thế của Sở phu nhân lúc trước chạy đi đâu rồi.”

Sắc mặt nữ quỷ trầm xuống.

Bên cạnh lão nhân có một vị thần nhân võ tướng thân mặc giáp trụ cánh tay có rắn xanh quấn quanh đang đứng đi ra hoà giải, để tránh vị Lễ bộ lang trung này và Sở phu nhân xé rách da mặt, hỏng khí vận Đại Ly, trầm giọng nói: “Sở phu nhân, ta và Hàn lang trung có thể khuyên ngăn vị âm thần kia hành động đánh gãy chân núi, nhưng chúng ta cũng hy vọng, Sở phu nhân ngươi kế tiếp đừng có bất cứ hành vi lời nói nào quá khích nữa.”

Nữ quỷ áo cưới cười quyến rũ nói: “Nếu là thiếp thân muốn cùng vị kiếm tiên đại nhân này luận bàn đạo pháp kiếm thuật một chút, có tính là hành vi lời nói quá khích hay không?”

Hàn lang trung giận quá hóa cười, “Hay cho một Sở phu nhân tâm địa Bồ Tát! Hàn mỗ ta hôm nay xem như lĩnh giáo, tốt tốt tốt! Lễ bộ Đại Ly ta ngày sau tất có báo đáp!”

Nữ quỷ cười nhạo nói: “Lang trung nho nhỏ, mở mồm nói năng ngông cuồng, hù dọa trẻ con à? Chờ ngươi làm Thượng Thư Lễ bộ Đại Ly, mới có tư cách khoa tay múa chân với thiếp thân.”

Con rắn xanh trên cánh tay vị giang thần kia nhanh chóng phun nọc, sương trắng toát từng đợt, hắn hiển nhiên so với nữ quỷ áo cưới ngăn cách với đời càng thêm quen thuộc quan trường Đại Ly hơn, cùng với xu thế tương lai, sắc mặt không vui nói: “Sở phu nhân!”

Nữ quỷ áo cưới một tay che miệng cười duyên, một tay xách quần áo, nghiêng người làm cái động tác nhún chào, “Thiếp thân bồi tội cho Hàn đại nhân là được.”

Lão nhân tay cầm đèn lồng tức giận đến mức môi xanh mét, nhưng vẫn không nói một lời, tất cả lấy đại cục tình thế núi sông Đại Ly ổn định làm trọng.

Nếu không phải như thế, lấy hành vi tàn bạo tùy ý hành hạ đến chết thư sinh qua đường của vị Sở phu nhân này, Đại Ly Lễ bộ sao mấy chục năm qua, lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt?

Nhưng nói đi thì phải nói lại, lão nhân chưa từng cảm thấy triều đình Đại Ly làm sai.

Núi sông bá nghiệp, thiên thu muôn đời.

Chết vài người tính là gì? Vô tội bất hạnh hay không, lại tính là gì?

Hắn nếu không phải quan viên Đại Ly, không phải Lễ bộ lang trung phụ trách liên hệ, thu hút Luyện khí sĩ, theo tính tình hắn, thân là môn sinh nho gia, khẳng định sẽ dứt khoát ra tay, cho dù lưỡng bại câu thương cũng sẽ không tiếc. Nhưng lão nhân từng bước một đi tới hôm nay địa vị cao này, từng thấy chém giết sa trường động cái thương vong mấy vạn, từng thấy kinh thành Đại Ly từng tòa phủ đệ nhà cao cửa rộng đổi mới danh hiệu, từng thấy nhữn lần tử sĩ quốc gia khác ám sát như thiêu thân lao đầu vào lửa, từng thấy thảm trạng một hồi chém giết của hai vị thần tiên trên núi, hại mấy trăm hơn một ngàn dân chúng dưới núi.