Chương 330 Sơn Thủy chi tranh
Chương 330
Nàng có cô lậu quả văn nữa, cũng từng nghe nói đủ loại sự tích truyền kỳ của người này, xuất thân Mặc gia du hiệp nhất mạch, cùng một vị Cự Tử tông môn thân phận hiển hách, sau khi đầu nhập vào Đại Ly Tống thị, lập tức được hoàng đế Đại Ly tôn sùng là thượng khách, hôm nay là một trong những người tôn quý thủ vệ kinh thành Đại Ly, là một trong các nhân vật mấu chốt Đại Ly chấn nhiếp thế lực trên núi. Nghe nói có rảnh, sẽ một mình du lịch bốn phương, gặp mỗi kỳ quan sông núi, liền đem nó hóa thành kiếm ý của mình.
Do đó, Lễ bộ lang trung cùng thủy thần Tú Hoa giang xuất hiện ở trên đường, lần lượt hướng kiếm khách trẻ tuổi ôm quyền hành lễ, người sau chỉ gật đầu ra hiệu mà thôi, đủ có thể thấy địa vị siêu nhiên của người này ở Đại Ly.
Vị âm thần kia cũng đứng cạnh Trần Bình An, sát khí ngập trời. Mới vừa rồi hắn thiếu chút nữa liều mạng bỏ qua tu vi đạo hạnh, cũng quyết ý đánh gãy chân núi nơi này, muốn cá chết lưới rách với nữ quỷ áo cưới, một khi chân núi vỡ vụn, liền ý nghĩa bùa hộ mệnh của nữ quỷ không còn tồn tại, sẽ hoàn toàn mất đi nội tình chống lại các tu sĩ cảnh giới thứ mười kia.
Trong tấm biển vươn ra một cánh tay như ngọc mỡ dê, cái áo cưới trên mặt đất lảo đảo bay về phía tấm biển, khi nữ quỷ từ tấm biển chui ra, lại mặc vào bộ áo cưới này, thân thể lúc trước bị Ngụy Tấn Thần Tiên Đài hai kiếm cắt làm bốn, cho dù nàng thân hãm hiểm cảnh tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, vẫn không quên duy trì áo cưới đầy đủ, đủ có thể thấy quý trọng đối với áo cưới, chấp niệm gần như điên rồ.
Nữ quỷ sau khi đáp xuống đất, trong lúc vô tình thoáng nhìn hòm sách sau lưng những đứa nhỏ kia, ánh mắt lập tức biến hóa, một thân lệ khí tăng vọt, tuy cố gắng đè nén, nhưng sự khác thường của nữ quỷ triển lộ ra không bỏ sót.
Kiếm khách trẻ tuổi thở dài, nhìn phía thiếu niên giày rơm ở tàu trên Tú Hoa giang từng gặp mặt một lần, giọng điệu chân thành khẩn cầu: “Có thể mời các ngươi thu hồi trước ba cái hòm sách hay không, oán niệm của vị Sở phu nhân này đối với người đọc sách, đó là chỗ mấu chốt nàng năm đó từ bỏ sơn thủy chính thần, nguyên do trong đó, thật sự là một lời khó nói hết. Trần Bình An, chỉ hy vọng các ngươi có thể mở một mặt lưới, xem ở trên phần vẫn chưa gây thành sai lầm lớn, ân oán lần này bỏ qua ở đây, như thế nào?”
Kiếm khách trẻ tuổi nghĩ một chút, cười nói: “Nếu có thể, chỉ cần đáp ứng ta thi triển một cái thủ thuật che mắt là được.”
Trần Bình An gật đầu nói: “Có thể.”
Rất nhanh ba cái hòm sách nhỏ xanh biếc liền biến mất ở trong tầm mắt của mọi người, đương nhiên, nếu Luyện khí sĩ ngưng thần nhìn, sẽ hiện ra nguyên hình.
Kiếm khách trẻ tuổi cuối cùng một lần nữa nhìn về phía Ngụy Tấn, vị tu sĩ thượng ngũ cảnh trẻ tuổi nhất Đông Bảo Bình châu này, hơn nữa còn là kiếm tu chiến lực có thể cất cao thêm một cảnh giới.
Thượng ngũ cảnh ba bốn mươi tuổi (nguyên văn: bất hoặc chi niên: chỉ độ tuổi trung niên, đã từng trải qua rất nhiều chuyện, không bị mê hoặc vây khốn như tuổi trẻ nữa), mặc kệ đặt ở đại châu nào, cho dù là tòa trung thổ thần châu mênh mông kia, cũng là con cưng của trời đủ nghe rợn cả người.
Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết, Đại Ly Tống Trường Kính, với tu sĩ trên núi mà nói, trong đồng lứa “trẻ tuổi”, là hoàn toàn xứng đáng Nam Bắc song bích, hôm nay một người phá cảnh giới thứ mười chen thân kiếm tu cảnh giới thứ mười một, một người đạt tới cảnh giới thứ mười đỉnh cao võ đạo trong truyền thuyết, quả nhiên đều không làm người ta thất vọng.
Hai người “một văn một võ”, thành tựu tương lai, đều là không thể đong đếm được.
Kiếm khách trẻ tuổi cười hỏi: “Không biết Ngụy kiếm tiên lần này đi Đại Ly, trừ giải quyết sóng gió hôm nay, còn có suy nghĩ nào khác không?”
Kiếm tiên áo trắng luôn lấy thân phận hiệp sĩ hành tẩu giang hồ cười hỏi ngược lại: “Nếu là không có ý khác, sẽ như thế nào, có, lại sẽ như thế nào?”
Kiếm khách trẻ tuổi gọn gàng dứt khoát nói: “Nếu là chỉ du lãm phong cảnh, trừ mấy chỗ cấm địa của Đại Ly, nơi còn lại đều hoan nghênh Ngụy kiếm tiên đến, nếu không chê, tại hạ nguyện ý tiếp khách, nếu là thừa dịp Đại Ly thế cục rung chuyển, có mưu đồ, như vậy tại hạ sẽ chắn ở đây, tự mình thử xem phi kiếm của Ngụy kiếm tiên, rốt cuộc nhanh bao nhiêu.”
Ngụy Tấn thu hồi danh kiếm tên là Cao Chúc trong tay, giắt thắt lưng, “Trong miếu Phong Tuyết, ta xưa nay kính trọng nhất Nguyễn sư, chỉ là vì các loại nguyên nhân, vẫn chưa từng gặp mặt, cho nên sau khi nhận được Nguyễn sư từ Ly Châu động thiên truyền ra tin tức thái bình bài, liền nhận một nhiệm vụ, hộ tống những đứa nhỏ này đi hướng ải Dã Phu biên cảnh Đại Ly, chỉ là trên đường gặp một vị kiếm khách tên là A Lương tiền bối, chỉ điểm ta một phen kiếm thuật, mới có lần cơ duyên bế quan phá cảnh này, cho nên ta lần này bắc thượng, ngươi không cần lo lắng cái gì.”
Vị kiếm khách trẻ tuổi đối diện kia một chiêu kiếm thuật dời núi cực kỳ kinh diễm, lấy chân thành đối đãi người ta. Ngụy Tấn vốn là tính cách quang minh rộng rãi, vẫn chưa đem tư thái hơi tỏ ra đông cứng của hắn coi là khiêu khích, mà là mở lòng nói: “Nếu ngươi muốn luận bàn kiếm thuật, ta là rất thích ý, lúc trước vốn tưởng rằng quê nhà tòa Bảo Bình châu này đã không cần thiết tiếp tục du lịch, nghe xong rất nhiều ý kiến liên quan bên ngoài của A Lương, ta liền rất muốn đi Đảo Huyền sơn bên kia nhìn một cái, đi nơi A Lương lịch luyện, thật sự mài giũa kiếm đạo của mình.”
Chính bởi vì từng đi rất nhiều nơi, từng gặp rất nhiều người, Ngụy Tấn mới càng rõ hai chữ “kiên trì” đáng quý.
Lão đạo mù căn bản không xen miệng vào được, cũng hoàn toàn không có can đảm mở miệng nói chuyện.
Một vị Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết hiển hách đại danh, đã đủ khiến vị lão đạo bàng môn này cảm thấy hít thở không thông.
Tu sĩ thượng ngũ cảnh, ở Đông Bảo Bình châu, là tồn tại vô cùng hiếm có cỡ nào, cần biết tu sĩ cảnh giới thứ mười đã là trụ cột của một quốc gia, không một ai không được quân vương hoàng đế coi là trấn áp vận mệnh quốc gia cung phụng. Luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh, người nào không phải thần long thấy đầu không thấy đuôi, đó là tồn tại có thể khai sơn lập tông, một Bảo Bình châu, vương triều như rừng, nhưng phủ đệ tiên gia lấy chữ Tông làm hậu tố, lại có mấy cái? Có thể đếm được trên đầu ngón tay!
Hai tay Ngụy Tấn ôm quyền, nói với kiếm khách trẻ tuổi: “Sau này còn gặp lại.”
Kiếm khách trẻ tuổi cũng ôm quyền hoàn lễ, “Hy vọng tương lai có thể ở Bảo Bình châu, nghe được Đảo Huyền sơn truyền đến tin tức về ngươi.”
Hai kiếm tu nhìn nhau cười.
Bạch thủ như tân, khuynh cái như cố, tức là lý này. (ý nghĩa câu này là: có những người quen biết rất lâu rồi mà chẳng hiểu nhau gì cả, nhưng cũng có những người mới quen biết lại như đã quen từ lâu)
Trần Bình An nhẹ giọng nói: “Đi đây.”
Lý Bảo Bình, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất gật gật đầu.
Lão đạo mù nghiến răng một cái, to gan cẩn thận hỏi: “Vị tiên sư này, tiểu đạo có hai đồ nhi bị Sở phu nhân... Giữ lại trong phủ làm khách, có thể để tiểu đạo mang theo rời khỏi hay không? Tiểu đạo chỉ sợ các đồ đệ thô bỉ bất hảo, sẽ không cẩn thận hỏng quy củ Sở phu nhân...”