Chương 331 Băng núi vượt sông, gặp diêu mà ngừng
Chương 331
Kiếm khách trẻ tuổi quay đầu hướng nữ quỷ áo cưới nhẹ nhàng nói: “Sở phu nhân, có thể cho đi hay không?”
Nữ quỷ áo cưới gật đầu nói: “Đại nhân đã lên tiếng, thiếp thân làm sao dám không tuân lời.”
Vị thủ vệ kinh thành thâm tàng bất lộ này, kiếm ra khỏi vỏ hơn tấc, đã có thể đủ đỡ kiếm thứ ba của Ngụy Tấn, phân lượng nặng bao nhiêu, trong lòng nữ quỷ áo cưới biết rõ, tóm lại tuyệt đối không phải nàng có thể chống lại, cho dù là nàng thời kì đỉnh phong, ngồi ôm sơn thủy địa giới che chở, chỉ sợ cũng không có ý nghĩa.
Huống chi nàng không tính là cảnh giới thứ mười hàng thật giá thật, mà vị kiếm khách cổ quái xuất thân hào hiệp Mặc gia này, trời mới biết có thể giống Ngụy Tấn hay không, đã là lục địa kiếm tiên cảnh giới thứ mười một.
Nàng có chút căm tức, nheo mắt nhìn về phía các thiếu niên thiếu nữ kia, nếu không phải trong bọn họ có người làm hại mình không đốt được đèn lồng, lại thấy bộ dáng đáng ghét bọn họ phụ cấp du học, nàng sao có khả năng lưu lạc đến tình cảnh thê thảm bây giờ, không nói mình trúng hai kiếm của kiếm tiên Ngụy Tấn, thiếu chút nữa ngay cả chân núi nguồn nước cũng bị vị âm thần kia đánh hỏng rồi.
Ngụy Tấn dắt màu trắng con lừa, hướng đoàn người Trần Bình An cười hỏi: “Vậy chúng ta xuất phát lên đường?”
Trần Bình An đương nhiên không có ý kiến.
Đội ngũ du học có thêm một lục địa kiếm tiên, cứ như vậy chậm rãi rời khỏi.
Lý Bảo Bình tới bên cạnh Trần Bình An, “Tiểu sư thúc.”
Trần Bình An nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lý Bảo Bình cười hi hi, “Không có gì!”
Trần Bình An xoa đầu của nàng.
Tiểu cô nương áo bông đỏ cùng Trần Bình An sóng vai mà đi, thật ra nàng là có chút nhớ đại ca của mình.
Nữ quỷ áo cưới vẫy tay một cái, đem thiếu niên chân thọt cùng tiểu cô nương mặt tròn từ vườn hoa tùy ý kéo ra, vứt ở bên cạnh lão đạo mù.
Ở sau đó, khóe mắt nàng liếc một phương hướng, vừa vặn, nữ quỷ áo cưới nhìn thấy ánh mắt thiếu niên giày rơm kia quay đầu nhìn lại.
Hai bên đối diện.
Thiếu niên ánh mắt lạnh lùng.
Nữ quỷ áo cưới ở trong nháy mắt, không biết tại sao có chút tim đập nhanh.
Chỉ là nàng rất nhanh đã cảm thấy hoang đường buồn cười, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không lãng phí thời gian ở trên thân một thiếu niên bình thường nữa, nữ quỷ áo cưới không nghĩ ra mình vì sao sẽ nghi thần nghi quỷ như thế.
Sau đó chờ nàng ma xui quỷ khiến nhìn lại một lần nữa, thiếu niên giày rơm đã đưa lưng về phía nàng chậm rãi rời đi, tự nhiên mà vậy tụt lại ở cuối đội ngũ.
————
Phố Phúc Lộc ngõ Đào Diệp bốn họ lớn mười tộc lớn, chỉ là tranh đoạt hơn ba mươi lò nung sứ rồng kia, trăm ngàn năm qua đã tràn ngập lục đục với nhau, không thiếu mùi máu tươi, chẳng qua bây giờ huyện thành Long Tuyền mở rộng cửa, không thể không ôm đoàn tụ thế, nhưng trong bóng tối, ai lại không âm thầm liên lạc cùng triều đình Đại Ly, cùng các thế lực tiên gia mua núi kia?
Có chút lời đồn, bên ngoài truyền chuyện lạ, thật ra từng phố từng ngõ cũng không coi là thật, ví dụ như Long Lân Phượng Lý thị một trong bốn họ, theo tiên sinh của Lý Bảo Bình, vị sơn chủ thư viện Sơn Nhai kia ảm đạm hạ màn, thì càng như là một câu chuyện cười. Trái lại, mấy thiếu niên người đọc sách Triệu Diêu ở trong, những người trẻ tuổi thật sự có hi vọng trở thành thần tiên trên núi đó, mới là tồn tại đại gia tộc của trấn nhỏ không dám khinh thường. Nhưng hai con trai của gia chủ Lý thị, tiểu Lý Lý Bảo Châm trong Lý lớn nhỏ, nghe nói ở kinh thành gặp quý nhân, đặc biệt trở thành giám sinh của Quốc Tử Giám, theo danh sĩ đương triều Lưu Văn Hổ học tập 《 Đại Lễ 》, từng dẫn lên một đợt sóng nho nhỏ ở trấn nhỏ.
Về phần trưởng tử Lý Hồng, ấn tượng của toàn bộ trưởng bối phố Phúc Lộc, chính là con mọt sách đọc sách đọc tới ngu ngốc kia, mà ấu nữ Lý Bảo Bình, là con bé điên từ nhỏ đã không rời nhà. Ngoài ra, thì không có chỗ nào kỳ lạ, chỉ có Lý Bảo Châm, coi như có chút hy vọng làm vẻ vang cho họ tộc.
Trong thư phòng Lý gia, một người trẻ tuổi vẻ mặt lạnh nhạt, đem một phong thư đến từ kinh thành Đại Ly giao cho phụ thân Lý Hồng.
Lý Hồng cười nói: “Bảo Châm cùng muội muội của nó giống nhau, thà rằng gửi cho ngươi gã đại ca này, cũng không chịu gửi cho cha mẹ mình.”
Người trẻ tuổi cười cay đắng, nhẹ nhàng nói: “Thứ viết trên thư, cha phải có chút chuẩn bị tâm lý.”
Sắc mặt Lý Hồng trong tích tắc ngưng trọng hẳn lên, sau khi rút ra giấy viết thư, thô sơ giản lược xem qua hàn huyên ân cần thăm hỏi phía trước, càng đến về sau, ánh mắt càng âm trầm, nam nhân đứng dậy đốt một ngọn đèn, đặt ở trong đồ rửa bút, từng chút một thiêu hủy phong thư nhà này, tro tàn chậm rãi rơi ở trong đồ rửa bút tinh xảo màu xanh mơ, nam nhân dùng hai chữ, để định luận điều con mình làm ra: “Càn quấy.”
Lý Hồng hỏi: “Việc này ngươi thấy thế nào? Muốn nghe theo đề nghị của đệ đệ ngươi, đem hộ tịch thấp hèn của cha con Chu Hà Chu Lộc đời đời đặt ở Lý gia chúng ta, thông qua huyện nha bên kia tước bỏ, hỗ trợ nâng thành bình dân hay không?”
Cha con Chu gia nếu là thành công sửa đổi hộ tịch, từ trong hộ tịch thấp hèn tôi tớ Lý thị phố Phúc Lộc huyện Long Tuyền gạch đi, đạt được thân phận bình dân, từ nay về sau con cháu không cần đời đời kiếp kiếp làm nô làm tỳ nữa, dùng cá chép vượt long môn để hình dung cũng không đủ. Chẳng qua người gác cổng của tể tướng cũng là quan thất phẩm, bên nào nặng bên nào nhẹ, đều xem bản lãnh người thoát ly hộ tịch thấp hèn cao thấp, hạng người chỉ biết a dua, đương nhiên là dựa vào cây to càng thêm ổn thỏa, nếu có thực học, tự nhiên là tự lập môn hộ càng có tiền đồ hơn.
Người trẻ tuổi cười khổ nói: “Cha, cha đã có chủ ý rồi.”
Lý Hồng ngửa người ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay day huyệt Thái Dương, “Nhưng ta vẫn muốn nghe xem cái nhìn của ngươi. Một gia tộc, chung quy không thể mỗi người đều nghĩ phú quý cầu trong nguy hiểm.”
Người trẻ tuổi im lặng ngồi ở nơi đó, ánh mắt sáng ngời, “Chỗ thật sự khó giải quyết, ở chỗ cha mặc kệ thiên vị một bên nào, đều sẽ khiến một người khác sinh ra ngăn cách đối với gia tộc, cho nên Bảo Châm lần này làm không đúng. Bảo Châm khư khư cố chấp, không giữ lại đường lui cho mình cùng gia tộc, càng không đúng. Làm như vậy, không phúc hậu, có lỗi với Trần Bình An thiếu niên ngõ Nê Bình kia, không đúng nhất.”
Ánh mắt Lý Hồng phức tạp nhìn đứa con trưởng này, “Bảo Châm tính tình thế nào, ngươi kẻ làm anh này, há có thể không biết? Sớm biết là hoàn cảnh lưỡng nan xấu hổ như thế, vì sao lúc trước ngươi không theo hắn cùng đi kinh thành?”
Người trẻ tuổi bất đắc dĩ nói: “Gia gia bế quan, Bảo Bình rời nhà, hơn nữa nay tình thế trấn nhỏ nghiêng trời lệch đất, chính là thời kì mấu chốt quyết định xu thế tương lai của các đại gia tộc, không cho phép Lý thị chúng ta bóng đen dưới đèn, con đi không yên tâm, cho dù phải đi, cũng cần chờ tình thế bên này rõ ràng. Thật sự không được, chuyện khoa cử cũng có thể gác lại một chút.”