Chương 380 Đi xa về hướng Đông Nam
Chương 380
“Thôi Đông Sơn.”
Trần Bình An do dự một lát, “Ngươi là nghiêm túc?”
Thôi Sàm vỗ ngực tới mức miệng giếng bên này cũng có thể nghe được, “Tin tưởng ta một lần!”
Ngay lúc này, một giọng nói thanh thúy vui vẻ vang lên, “Tiểu sư thúc! Ngươi quả nhiên ở đây!”
Có tiểu cô nương áo bông đỏ lao vút tới, ‘bạch bạch bạch’ chạy vội đến đình nghỉ mát, nhảy lấy đà bay vọt một cái, hai cánh tay nhỏ nhắn ở không trung dùng sức đong đưa, ‘Rầm’ một tiếng, hai chân hầu như đồng thời đáp xuống đất, đứng thẳng tắp ở ngoài đình nghỉ mát, thân thể xiêu vẹo, lảo đảo, cuối cùng đứng vững, cách giếng nước cũ còn có chút khoảng cách, tiểu cô nương tiếp tục chạy vội.
Trần Bình An há hốc mồm, không biết nên khóc hay cười, quen thì tốt, bước nhanh về phía nàng, hỏi: “Sao không ngủ?”
Lý Bảo Bình như bà cụ non thở dài, “Tạ Tạ kia ngủ ngáy, ồn ào lắm.”
Trần Bình An cười không nói lời nào.
Tiểu cô nương lập tức nói thực: “Được rồi, ta thừa nhận cô ấy ngủ không ngày, là bản thân ta gặp ác mộng tỉnh lại.”
Trần Bình An quay đầu liếc giếng nước, sau khi thu hồi tầm mắt, cười hỏi: “Gặp ác mộng gì?”
Lý Bảo Bình lắc đầu nói: “Ta từ nhỏ hầu như mỗi ngày đều nằm mơ, nhưng sau khi tỉnh lại, chưa bao giờ nhớ rõ đã mơ thấy gì, chỉ nhớ rõ đại khái là mộng đẹp hay là ác mộng.”
Trần Bình An kéo nàng đi trở về đình nghỉ mát ngồi xuống.
Tiểu cô nương thao thao bất tuyệt nói: “Tiểu sư thúc, chúng ta rời khỏi trấn nhỏ, đi sắp non nửa năm rồi, căn cứ bản đồ biểu hiện, lộ trình chúng ta đã đi qua hơn phân nửa, thời gian trôi thực nhanh, so với ta chạy còn nhanh hơn, đúng không?”
“Ài, Đại Tùy nếu ở tận cùng phía nam Bảo Bình châu chúng ta thì tốt, ta còn có thể cùng tiểu sư thúc ngắm quang cảnh biển lớn.”
“Tiểu sư thúc, ngươi nói nước sông Thiết Phù giang Tú Hoa giang đã lớn như vậy, như vậy biển lớn nên có bao nhiêu nước chứ? Nghe đại ca ta nói bên đó có tòa thành Lão Long, ở trên đầu tường nhìn về phía nam, đầu sóng cao đến mười mấy tầng lầu, ngươi nói dọa người không?”
Trần Bình An cười nói: “Nếu đi đến nơi xa như vậy, phải mài hỏng rất nhiều rất nhiều đôi giày rơm. Nhưng chúng ta lần này là đi thư viện Đại Tùy, nghe nói đến cảnh nội Đại Tùy, đường núi sẽ rất ít, đến lúc đó các ngươi không cần đi giày rơm nữa, đều mua giày thoải mái.”
Lý Bảo Bình cúi đầu nhìn giày rơm rất dày trên chân mình, ngẩng đầu, nhếch miệng cười nói: “Đến lúc đó ta cùng tiểu sư thúc đi giày giống nhau, chỉ là lớn nhỏ khác nhau mà thôi. Chúng ta nói rồi nha.”
Trần Bình An trêu ghẹo nói: “Sao, chê tiểu sư thúc không đi giày, tiếp tục đi giày rơm, đến lúc đó làm các ngươi mất mặt xấu hổ à?”
Tiểu cô nương vẻ mặt kinh ngạc, mở to mắt, “Oa, tiểu sư thúc ngươi hôm nay cũng biết nói giỡn với người ta rồi!”
Trần Bình An ngẩn người.
Lý Bảo Bình ngồi ở ghế dài, đong đong hai cái gót chân xỏ dép cỏ nhỏ kia, ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình phát hiện dưới mái hiên treo một chuỗi chuông gió nhỏ.
Tiểu cô nương không biết sao nói: “Tiểu sư thúc, ta luôn cảm thấy tiên sinh đang nhớ chúng ta.”
Trần Bình An gật gật đầu.
Tiểu cô nương tựa đầu vào trên cột đình sơn son, nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe.
Giống như là cuối cùng một luồng gió xuân thế gian, thổi lên chuông dưới mái hiên.
Leng keng leng keng leng keng...
Tiểu cô nương đợi rất lâu, kết quả cũng chưa thể đợi được tiếng chuỗi chuông gió thứ hai, đột nhiên nhảy xuống khỏi ghế dựa, chạy vội rời đi, vừa chạy vừa quay đầu phất tay: “Tiểu sư thúc, ta đi ngủ trước đây!”
Trần Bình An cười khoát tay áo, sau đó quay về giếng nước cũ bên kia.
Thiếu niên áo trắng luôn đợi ở tại chỗ, đã chưa từ đáy giếng rời đi, cũng chưa xuất hiện ở miệng giếng.
————
Phía tây Long Tuyền dãy núi kéo dài, trong đó có một ngọn núi tên là Lạc Phách sơn. Một vị văn bí thư lang tên là Phó Ngọc, làm tâm phúc hàng đầu của huyện lệnh ngô Diên, lúc trước ở huyện thành nổi lên phân tranh với người ngoài, Ngô Diên không muốn ở thời điểm này có thêm chuyện khác, càng không hi vọng có người lấy cái này làm văn, liền bảo Phó Ngọc phụ trách theo dõi xây dựng miếu sơn thần này, trên thực tế xem như đến đây tránh đầu sóng ngọn gió.
Ở một đêm khuya trăng sáng sao thưa, người trẻ tuổi kinh thành xuất thân hào tộc Đại Ly lại lăn lộn trở thành quan lại nhỏ tầng lớp thấy này, một mình một người, tìm được một kẻ kỳ quái dựng nhà trúc ở Lạc Phách sơn.
Vị kia sau khi nhìn thấy Phó Ngọc, cười hỏi: “Không nên là học sinh của vị Thôi quốc sư kia, Ngô huyện tôn đích thân tìm ta sao?”
Phó Ngọc sắc mặt lạnh nhạt, đi thẳng vào vấn đề giải thích: “Ngô Diên là quân cờ nương nương xếp vào ở bên cạnh tiên sinh hắn, mà ta là quân cờ quốc sư đại nhân xếp vào ở bên cạnh huyện lệnh Long Tuyền.”
Bề ngoài tuấn lãng, phong phạm thế gia, ánh mắt hờ hững, cuối cùng cộng thêm tìm từ lạnh lùng, cách biệt một trời một vực với Phó Ngọc ở nha môn nhất quán cho người ta ấn tượng tao nhã.
Phó Ngọc sau khi một lời nói toạc ra thiên cơ, vươn một bàn tay, mở ra ở trước mắt đối phương.
Người nọ từ bàn tay Phó Ngọc cầm lấy một quân cờ màu đen, đưa tay ý bảo Phó Ngọc ngồi ở một cái ghế trúc, mặt đầy ý cười: “Hiểu rồi, như vậy chúng ta liền một kẻ chào giá trên trời, một kẻ trả tiền dưới đất, ở dưới trăng sáng gió mát này làm việc bè lũ xu nịnh?”
Phó Ngọc nhìn vị Bắc Nhạc chính thần Thần Thủy quốc năm đó này, gật gật đầu, đối với Ngụy Bách châm chọc khiêu khích chưa thẹn quá hóa giận. Hắn thản nhiên ngồi ở cái ghế trúc nhỏ, quay đầu nhìn nhà trúc trong bóng đêm còn xa mới hoàn thành. Nhà trúc không lớn, tốn thời gian đã lâu, lại chỉ dựng không đến một nửa, bởi vì Ngụy Bách chưa bỏ tiền thuê nam tử trẻ khỏe của trấn nhỏ, cũng không muốn đánh tiếng với nha môn huyện Long Tuyền, điều tạm một nhóm tù tội Lô thị, vẫn luôn tự sức mình làm.
Bởi vì hôm nay chỉ có mấy đỉnh núi bao gồm Lạc Phách sơn ở trong không định ra cấm núi, tiều phu thôn dân vẫn có thể tiến vào Lạc Phách sơn đốn củi. Đỉnh núi còn lại đều có các lộ thần tiên đang để người ta xây dựng phủ đệ, khí thế ngất trời, mỗi ngày trên đỉnh núi đều sẽ mù mịt bụi đất.
Đồn đãi Lạc Phách sơn có vách núi hang đá sâu không thấy đáy, xung quanh có thể nhìn thấy một cái dấu vết nghiền ép thật lớn. Viên chức nha môn cùng dân chúng trẻ khỏe ở Lạc Phách sơn xây dựng sơn thần từ miếu, rất nhiều người đều nói từng nhìn thấy một con rắn đen thân thể to như miệng giếng, thường xuyên sẽ đi khe nước bên kia nước uống, thấy bọn họ, quái vật lớn đó đã không úy kỵ lùi bước, cũng không chủ động đả thương người, tự uống nước xong là trườn đi.
Ngụy Bách chế tạo cho bản thân một cái quạt gấp xương trúc tinh xảo thanh lịch, ngồi ở ghế trúc, bắt chéo chân, nhẹ nhàng quạt từng trận gió mát.
Toàn bộ mùa hạ năm nay, hầu như không có mấy ngày hè nóng bức, hôm nay đã sắp vào thu, làm người ta không kịp trở tay.
Giống như là tiểu cô nương áo bông đỏ kia của phố Phúc Lộc, ở trên mặt đất nhảy ô vuông do bút than vẽ ra, lập tức từ mùa xuân nhảy tới mùa thu.