Chương 381 Tha hương ngộ cố tri
Chương 381
Phó Ngọc do dự một phen, nói trước một câu đề tài khác, làm lời dạo đầu, “Tuy trận doanh khác nhau, nhưng Ngô đại nhân là người tốt, về sau càng sẽ là một vị quan tốt.”
Vẻ mặt Ngụy Bách không cho là đúng, nở nụ cười, “Vậy cũng cần còn sống mới được.”
Sắc mặt Phó Ngọc có chút khó coi.
Ngụy Bách đối với việc này cố ý làm như không thấy, quạt nan chậm rãi phe phẩy, gió núi từ từ mà đến, sợi tóc ở thái dương bị thổi phiêu phiêu đãng đãng, thật sự là so với thần tiên còn thần tiên hơn.
Ngụy Bách lười biếng nói: “Thứ trong tay ta có thể lấy ra làm giao dịch, chỉ một chút như vậy, không bằng ngươi nói trước xem ta có thể nhận được cái gì.”
Phó Ngọc hít sâu một hơi, “Trở thành Bắc Nhạc chính thần của Đại Ly!”
Vẻ mặt Ngụy Bách thong dong, mỉm cười nói: “Nếu ta không nhớ lầm, Bắc Nhạc chính thần các ngươi ở sau trận đại chiến đó, vẫn như cũ bình yên vô sự mà, hoàng đế Đại Ly chung quy không có khả năng tùy tùy tiện tiện, lấy đi thần vị của một nhân vật quan trọng như vậy nhỉ?”
Phó Ngọc hạ thấp guọng, “Lúc trước bệ hạ đề nghị đem Phi Vân sơn nơi này tăng lên thành Bắc Nhạc mới của Đại Ly, về sau bị gác lại, nhưng gần đây có tiến triển mới, bệ hạ quyết định dứt khoát hẳn hoi đẩy mạnh việc này.”
Ngụy Bách hỏi: “Thật?”
Phó Ngọc gật đầu, “Thật.”
Ngụy Bách cười nghiền ngẫm nói: “Có phải gấp gáp một chút hay không? Đừng nói Đại Tùy Cao thị, Đại Ly các ngươi ngay cả Hoàng Đình quốc cũng chưa lấy được, đã bắt đầu đem Bắc Nhạc đặt ở tận cùng phía nam bản đồ một quốc gia?”
Phó Ngọc kiên quyết trầm mặc, miệng rất kín, tuyệt không tùy tiện đánh giá quyết định của hoàng đế bệ hạ.
Ngụy Bách thu hồi cây quạt gấp, tự hỏi hồi lâu, cảm khái nói: “Đại Ly vẽ một cái bánh lớn như vậy cho ta à.”
Hắn đứng lên, dùng quạt gấp vỗ lòng bàn tay, quay đầu liếc nhìn nhà trúc.
“Ha ha, hoàng đế Đại Ly các ngươi ánh mắt thật sự không tồi, Ngụy Bách ta chính là tồn tại bị A Lương đâm một đao, còn có thể nhảy nhót. Cho nên làm Bắc Nhạc chính thần này, dư dả.”
Cuối cùng hắn nhìn chằm chằm Phó Ngọc, nheo mắt nói: “Được rồi, ngươi có thể nói xem, rốt cuộc muốn ta làm cái gì?”
Ngụy Bách giờ khắc này.
Không là thổ địa gia tóc trắng xoá lần đầu lộ diện ở sân đá Kỳ Đôn núi nữa.
Cũng không phải thanh niên tuấn tú tay ôm hộp gỗ vàng nhạt kia.
Không phải người đáng thương ở trên đường núi đi ngang sát vai vị thiếu nữ nào đó.
Phó Ngọc có chút khẩn trương.
Bởi vì vị trước mắt này, vô cùng có khả năng là Bắc Nhạc chính thần có phân lượng nhất cả tòa Đông Bảo Bình châu trong tương lai, không có ‘một trong những’.
————
Trấn Hồng Chúc đi về phía tây hơn hai trăm dặm, thượng du Tú Hoa giang, giữa nước sông có một ngọn núi lẻ loi, tục xưng Man Đầu sơn, hương khói của miếu thổ địa chỉ có thể coi như tàm tạm.
Một hán tử tướng ngũ đoản, “đi ra” khỏi bức tượng thần nước sơn bong tróc nghiêm trọng kia, sau khi hạ xuống đất, đưa tay từ trong lư hương xách lên một đồng tử áo đỏ, chiều cao mới bằng bàn tay, là đồng tử hương khói còn sót lại của miếu thổ địa này, hán tử đem nó đặt ở đầu vai mình, bắt đầu đi ra phía ngoài, nước sông cuồn cuộn, hán tử trực tiếp đạp sông mà đi.
Đồng tử áo đỏ còn buồn ngủ ghé vào đầu vai, chửi ầm lên: “Cả lò nhà ngươi, sao phải quấy rầy đại gia ngủ?! Lúc trước lần bao vây tiễu trừ đó không thu hoạch được gì đã về, cả người ngươi đã có chút là lạ, có phải đã gặp nhà đò nữ mê người của trấn Hồng Chúc, lại không có tiền ngủ với các nàng ấy, khiến ngươi sốt ruột hay không?”
Hán tử hiếm khi chưa xử lý người tí hon hương khói miệng lưỡi muốn ăn đòn này, giọng điệu nặng nề nói: “Chúng ta đi trấn Hồng Chúc tìm con yêu tinh cá chép kia, tặng cho hắn một viên đá Mật Rắn đến từ Ly Châu động thiên, hắn rất nhanh sẽ trở thành thuỷ thần Trùng Đạm giang. Ngươi nếu muốn, về sau cứ theo hắn lăn lộn là được, hương khói thuỷ thần từ miếu, như thế nào cũng tràn đầy hơn so với miếu thổ địa to bằng cái rắm chỗ ta...”
Đồng tử áo đỏ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó giận dữ, nhảy dựng lên, từng chưởng hung hăng đánh vào má hán tử, chỉ là người bé tí như vậy, đối phương tốt xấu là một vị thổ địa gia hàng thật giá thật, không khác gì gãi ngứa. Người hương khói tí hon này vừa nhảy nhót, vừa chửi ầm lên: “Cả họ nhà ngươi, không được vũ nhục đại gia ta!”
Đồng tử áo đỏ cuối cùng suy sụp ngồi ở đầu vai hán tử, đau lòng nghẹn ngào.
Hán tử nhếch miệng cười nói: “Không muốn đi hưởng phúc thì thôi, thích ở lại nhà chịu tội, cứ tiếp tục ở ngọn núi lẻ loi kiếm miếng cơm ăn chờ chết là được, ta lười quản ngươi.”
Đồng tử áo đỏ sau khi nghe vậy lập tức lau nước mắt, nín khóc mỉm cười, “Nồi vàng nồi bạc không bằng nồi cỏ nhà mình. Đúng rồi, ngươi đừng có hiểu lầm, ta đối với ngươi cùng ngôi miếu đổ nát kia không có chút nhớ nhung gì, đại gia chỉ là không nỡ bỏ cái lư hương đó!”
Hán tử mặc kệ.
Đồng tử áo đỏ trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: “Ngươi là nhậm chức thổ địa gia lâu nhất châu chúng ta, nhiều đồng nghiệp năm đó bối phận tương đương với ngươi, hôm nay kém cỏi nhất cũng là thành hoàng gia, ngươi rõ ràng quan hệ với bọn họ không kém, rất nhiều người muốn đến ngọn núi cô đơn bái phỏng, ngươi vì sao chết sống không muốn gặp bọn họ?”
Hán tử hiển nhiên không muốn nhắc tới chi tiết này, trầm mặc không nói.
Người tí hon hương khói sống nương tựa lẫn nhau với hắn lại không muốn buông tha chủ nhân của mình ở đây, lải nhải: “Hàng xóm của chúng ta, người phụ nữ thối kia của Tú Hoa giang kia, mỗi lần vụng trộm nhìn ngươi, một đôi mắt xuân ngập nước, ngay cả đại gia ta cũng sắp không kiềm chế được, ngươi vì sao lại ý chí sắt đá? Đám lính tôm tướng cua kia dưới trướng nàng, nếu là hiểu được ngươi cũng có chút quan hệ như vậy, nào dám cả ngày bắt nạt chúng ta, chỉ cần là Thuỷ tộc thông linh tính, không có việc gì liền hướng bên bờ ngọn núi cô độc chúng ta phun nước, tức chết lão tử! Làm hại ta mỗi lần ra ngoài thành trấn bên kia dạo chơi, tộc loại từ trước tới giờ đều không thích dẫn ta đi chơi, chê ta xuất thân kém, là kẻ nghèo hàn chân đất, đều tại ngươi đó!”
Hán tử tâm tình không tệ, cười nói: “Chó không chê chủ nghèo, chỉ ngươi nói lời thừa nhiều.”
Đồng tử áo đỏ trừng mắt, hầm hừ: “Mấy năm nay ta cũng nghe rất nhiều tin vỉa hè, có kẻ nói là ngươi lúc trước chọc giận đại nhân vật Lễ bộ kinh thành Đại Ly, người ta khi mang cả gia đình đến cô sơn thắp hương hiến tế, ngươi không cung phụng cho tốt thì thôi, còn rất không khách khí đối với bọn họ. Còn có người nói là ngươi gây họa hoàng hoa khuê nữ phủ đệ tiên gia nào đó, khó qua được cửa ải tình, chậm trễ đại đạo, chưởng môn môn phái liền tạo áp lực cho triều đình Đại Ly, muốn ngươi canh miếu đổ nát làm thổ địa gia cả đời. Lại có...”
Hán tử cười nói: “Được rồi được rồi, những món nợ lung tung lông gà vỏ tỏi đó, ta đều đã quên rồi, ngươi đoán mò cái gì, hoàng đế không vội thái giám vội à.”
Đồng tử áo đỏ nhảy dựng lên cho một bạt tai ở trên mặt hán tử, “Ngươi nói ai thái giám hả?”