← Quay lại trang sách

Chương 382 Sơn trạch tán tu đường đi hoang dã

Chương 382

Hán tử không đặt ở trong lòng đối với tiểu gia hỏa lấy hạ phạm thượng, đột nhiên từ trong lòng lấy ra một viên đá xanh nhạt lấp lánh, đặt ở trên vai, “Đây là đá Mật Rắn trong truyền thuyết, cho ngươi kiến thức một chút. Thuỷ tộc, nhất là Thuỷ tộc loài giao long, một khi nuốt vào bụng, chỉ cần có thể chống đỡ không chết, tu vi cảnh giới có thể một bước lên trời, hơn nữa không có hậu hoạn, tương đương linh đan diệu dược hạng nhất tiên gia.”

Đồng tử áo đỏ vội vàng hai tay đỡ lấy khổi “đá khổng lồ cao bằng nửa người” kia, tò mò hỏi: “Ai tặng cho ngươi? Vì sao hắn không trực tiếp đưa cho con cá chép dùng tên giả Lý Cẩm kia?”

Hán tử lắc đầu nói: “Lúc ấy lười hỏi, bây giờ lười đoán.”

Đồng tử áo đỏ hai tay ôm mặt, khóc không ra nước mắt, “Ông trời ơi, ta sao lại vướng vào tên chủ nhân không biết tiến tới như vậy chứ, trời rủ lòng thương, làm bồi thường, thưởng cho ta một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, quốc sắc thiên hương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, xuất thân gia đình cao quý làm vợ đi?”

Hán tử lấy đi đá Mật Rắn, trêu ghẹo nói: “Chỉ bằng ngươi? Kiếp sau đi.”

Đồng tử áo đỏ này nổi giận đùng đùng trèo lên đầu hán tử, ngồi ở trong mái tóc rối, im lặng một lát, liền bắt đầu xoay qua xoay lại.

Hán tử hỏi: “Ngươi làm gì?”

Đồng tử áo đỏ thở phì phì nói: “Ngươi mới rồi nói chuyện quá tổn thương người ta, ta muốn ị ở trên đầu ngươi.”

“Nhờn với chó, chó liếm mặt!”

Hán tử dưới cơn giận dữ, xách tiểu gia hỏa lên, liền hướng bờ bên kia đột nhiên ném đi.

Đồng tử áo đỏ quay cuồng ở không trung, vui vẻ cười to: “Oa, cảm giác như là tiên nhân đang ngự kiếm phi hành!”

Hán tử đạp sông tiến lên tức giận cười nói: “Trò chơi của thằng nhãi con.”

————

Một cột khói đen cuồn cuộn từ lòng đất trào ra, xuất hiện ở trước phủ đệ rộng lớn treo tấm biển “Tú thủy cao phong”, ngưng tụ thành hình người.

Tòa nhà to lớn vốn trầm lặng, trăm ngàn cái đèn lồng đồng thời sáng lên, ánh đỏ tận trời.

Một nữ tử sắc mặt trắng như tuyết từ trong phủ bay vút ra, lơ lửng ở phía trước tấm biển, vẻ mặt dữ tợn giận dữ nói: “Ngươi còn tới làm gì? Sao, lúc trước ngươi lên cơn điên, thiếu chút nữa phá hư chân núi nguồn nước của ta, là chưa đánh đã nghiền, hay là như thế nào?”

Không biết vì sao, nữ quỷ đã không mặc cái áo cưới đỏ tươi kia nữa.

Âm thần nói: “Ngươi có muốn rời khỏi nơi đây? Nếu muốn, ngươi cần trả giá không nhỏ, ví dụ như đến lượt ta làm chủ nhân mới của tòa phủ đệ này.”

Nữ quỷ một tay ôm bụng làm bộ dạng cười to: “Lên cơn điên, ngươi lần này là thật sự lên cơn điên rồi.”

Khuôn mặt âm thần không chút thay đổi nói: “Ngươi biết ta không phải đang nói giỡn. Ngươi không muốn đi thư viện Quan Hồ, từ đáy hồ vớt lên bộ thi cốt đó? Không muốn tìm kiếm dấu vết để lại, báo thù cho hắn? Đã kéo dài nhiều năm như vậy, tiếp tục kéo dài, nhắm chừng kẻ thù năm đó, đều đã thoải mái an hưởng lúc tuổi già, sau đó từng kẻ lục tục chết già rồi.”

Nữ quỷ chợt trầm mặc.

Nàng hỏi một vấn đề mấu chốt, “Cho dù ta nguyện ý giao ra nơi này, ngươi dựa vào cái gì khiến triều đình Đại Ly tán thành thân phận của ngươi?”

Âm thần đáp lấy lệ: “Ta tự có phương pháp, không cần phu nhân quan tâm.”

Nữ quỷ lơ lửng không trung xoay người nhìn về phía tấm biển kia, lại quay đầu nhìn đường núi phương xa.

Chẳng bao lâu sau, ở ngay nơi đó, có vị người đọc sách dáng người gầy yếu, ở đêm mưa đeo một cái hòm sách cũ nát, tập tễnh đi, có lẽ là vì tăng thêm can đảm, lớn tiếng đọc diễn cảm nội dung điển tịch nho gia.

Thư sinh nghèo vào kinh đi thi, ánh mắt hắn rất sáng ngời.

Nàng nhẹ nhàng đáp xuống đất, hỏi: “Tấm biển này có thể không thay mới không?”

Âm thần gật đầu nói: “Có gì không thể? Nhiều nhất trăm năm, ta sẽ đem tòa phủ đệ này trả lại nguyên vẹn cho phu nhân.”

Nữ quỷ chậm rãi tiến lên, đi ngang qua âm thần, cứ như vậy đi về phía phương xa.

Nàng lẩm bẩm: “Sơn thủy gặp lại, không gặp nhau nữa.”

Nàng quay đầu cười nói: “Đầu mối then chốt của phủ đệ, ngay tại tấm biển. Ta đã từ bỏ sự nắm giữ đối với nó, sau này có thể lấy được vài phần khí vận sơn thủy, phải trông vào bản lãnh của chính ngươi.”

Âm thần nghi hoặc hỏi: “Ngươi không hận vương triều Đại Ly? Bọn họ vì để ngươi tiếp tục tọa trấn khí vận nơi đây, cố ý che giấu tình hình thực tế đối với ngươi.”

Nữ quỷ không nói một lời, nhẹ nhàng đi xa.

————

Có một tòa biệt thự, ẩn cư ở trong núi rừng phương Bắc Hoàng Đình quốc, sơn thủy hiểm trở, nhưng bởi vì phụ cận có một chỗ phong cảnh thắng địa, trên vách núi bờ sông, có khắc đá tối nghĩa khó giải, mỗi một chữ đều to như cái đấu, khiến du khách tới không ngừng, hơn nữa tòa nhà này xây dựng một con đường trênnúi rộng lớn có thể cho xe ngựa thông hành, cho nên không coi là hiếm thấy vết chân, thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua tá túc hoặc là nghỉ ngơi.

Chủ nhân biệt thự là một vị lão nhân khoảng bảy mươi tuổi tinh thần quắc thước, thân phận tương đối không tầm thường, là tiền nhiệm Hộ bộ Thị Lang của Hoàng Đình quốc. Lão nhân luôn luôn hiếu khách, vô luận người tới nhà là quan to hiển quý, hay là hương dã tiều phu, đều sẽ nhiệt tình khoản đãi.

Tối nay trăng tròn, trên núi rừng và nước sông phủ kín ánh trăng.

Bến đò nhỏ nào đó quanh năm suốt tháng không ai hỏi thăm, có lão nhân xách một chiếc đèn lồng ảm đạm, dưới nách mang theo một quyển sách cổ ố vàng, một mình từ tòa nhà đi ra, xuống núi đến bến đò không có một chiếc dã thuyền nào, từ trong tay áo lấy ra một cái khuôn mẫu thuyền gỗ nhỏ bằng ngón cái, nhẹ nhàng ném xuống vịnh nhỏ, ở lúc cách mặt nước còn một trượng, thuyền gỗ nhỏ đột nhiên phóng to, cuối cùng trở nên không khác gì thuyền bè bình thường. Nó nện ầm ầm ở mặt nước, tung tóe lên vô số bọt nước, ở trong đêm khuya yên tĩnh thanh thế càng thêm kinh người.

Lão nhân lên thuyền nhỏ, lại chưa có mái chèo để có thể chèo nước.

Lão nhân nâng đèn lồng trong tay, sau khi buông ra ngón tay, đi rút ra thư tịch dưới nách, ngọn đèn lồng vốn nên rơi xuống đó lơ lửng quỷ quyệt ở không trung, tản mát ra ánh đèn nhu hòa trắng noãn.

Lão nhân ngồi xếp bằng, một tay nâng sách, một tay lật sách, thuyền nhỏ tự chạy ra khỏi vịnh nhỏ, đi về phía dòng sông nước mà dòng chảy tương thông.

Tốc độ lật sách của lão nhân cực kỳ chậm chạp, tối nay nước sông đặc biệt bình tĩnh, con thuyền nhỏ hầu như không chao đảo.

Khi lão nhân ngồi thuyền tới vách đá kia, mới ngẩng đầu, nhìn về phía những văn tự cổ xưa không ai có thể giải ra đáp án đó.

Nói chuẩn xác, thật ra có người ở không lâu trước đó đưa ra đáp án chính xác, là một vị thiếu niên áo trắng của vương triều Đại Ly, nhìn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, lại có thể một lời nói toạc ra thiên cơ, nói đó là “Lôi bộ thiên quân thân thủ khắc tựu, thiên đế thân sức giao long chi từ”.

Cho dù lão nhân từng gặp vô số lần xuân hạ thu đông, một khắc đó trong lòng vẫn là sóng triều ngập trời, chỉ là sắc mặt chưa toát ra mà thôi.

Lão nhân thu hồi tầm mắt, tâm tình phức tạp, khẽ thở dài một tiếng.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.