Chương 401 Mưa gió sắp đến
Chương 401
Thiếu niên đột nhiên ánh mắt kiên định nói: “Thần tiên tỷ tỷ, ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ cố gắng làm được.”
Nàng nghiêng người, đưa tay đặt ở trên đầu thiếu niên, dịu dàng nói: “Có thể gặp ngươi, ta đã rất vui vẻ rồi.”
Nàng tựa như cảm thấy còn chưa hết thèm, dứt khoát khom lưng cúi người, dùng cái trán tì ở trán của thiếu niên.
Thiếu niên đơn thuần chỉ là có chút xấu hổ trời sinh, muốn vò đầu lại không dám.
Nàng cười thu hồi tư thế.
Cuối cùng, kiếm linh và thiếu niên một chân trần, một giày rơm, cứ như vậy cùng nhau nhìn phương xa, đong đưa hai chân.
Thời gian trôi qua, hoàn toàn không cảm giác được.
Ví dụ lấy hôm nay làm một chỗ cửa ra của dòng sông thời gian, hướng lên trên ngược dòng mà đi hai vạn năm, nếu luận kiếm linh sát lực to lớn, sát khí mạnh mẽ, chỉ nàng độc tôn, cao hơn thiên ngoại!
Lão tú tài khẽ kiễng mũi chân, một bước vượt qua tám trăm dặm núi sông, nhẹ nhàng đáp ở nơi lúc trước Trần Bình An đưa kiếm, bắt đầu bước chậm, nâng cánh tay, ngón tay gấp khúc, nhìn như tùy ý gõ, như là đang gõ cửa, chỉ là không nhận được bất cứ sự đáp lại nào cả. Lão tú tài thu tay, bất đắc dĩ nói: “Không được, hành vi cỡ này, không khác ở trong nhà người khác dựng lều trại, thôi thôi, ta chờ cũng được.”
Lão tú mới bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi kiếm linh hiện thân, chờ đợi dài đằng đẵng, lão nhân đứng ở tại chỗ, tự hỏi một nan đề, không tỏ ra nôn nóng.
Không trung hiện lên một gợn sóng rất nhỏ, chỉ thấy một tay của nữ tử cao lớn bắt lấy bả vai Trần Bình An, từ trong hư không mờ mịt bước ra một bước.
Lão tú tài lấy lại tinh thần, câu nói đầu tiên là “Ta nhận thua, không đánh nữa, dù sao hai kiếm còn lại ra hay không, đã không quan trọng nữa, đúng không?”
Kiếm linh tựa cười mà không cười, “Như vậy hai lần của ngươi khiêu khích thì sao, tính như thế nào?”
Lão nhân cười ha ha nói: “Quá tam ba bận mà.”
Nàng đưa mắt nhìn về phía Tuệ Sơn, “Là Tuệ Sơn đại thần nhiệm kỳ mới? Đảm nhiệm thần vị này bao lâu?”
Lão tú tài đáp: “Tròn sáu ngàn năm, hơn ba ngàn năm trước, ngươi mới xong việc ta lên đài, rối hết cả lên, uy nghiêm mất hết, Tuệ Sơn tòa Đông Nhạc này đã thay đổi ba chủ nhân. Thời điểm loạn nhất, một nhánh thế lực từng bị coi là ma giáo đạo thống, trực tiếp tu hú chiếm tổ chim khách, thật sự là lễ nghi sụp đổ thế cục hỗn loạn. Đương nhiệm Tuệ Sơn đại thần có thể ngồi vững sáu ngàn năm, tuy nói có thành phần vận khí, nhưng càng nhiều hơn vẫn là bằng vào chiến lực cá nhân khủng bố của hắn, nắm tay đủ cứng, lại là chân trần không sợ đi giày, ai không kiêng kị mấy phần.”
Kiếm linh cười khẩy nói: “Lễ nhạc sụp đổ? Là tam giáo các ngươi chia của không đều? Hay là trong hạo nhiên thiên hạ xuất hiện chính tà giằng co? Vị lễ thánh kia đâu, lấy tính tình của hắn, sao có khả năng khoanh tay đứng nhìn?”
Lão tú tài thở dài nói: “Một lời khó nói hết, không nhắc tới còn hơn.”
Nữ tử cao lớn chắp hai tay sau lưng, nét mặt khinh rẻ càng đậm hơn nữa, “Đại cục đã định, tự nhiên phải nội chiến. Ha ha, hay cho một cái đại đạo chi tranh, trăm nhà đua tiếng, náo nhiệt là náo nhiệt, kết quả như thế nào? Thế đạo quả thực trở nên tốt hơn rồi?”
Lão tú tài liếc kiếm linh áo trắng, cực kỳ kiên cường gọn gàng dứt khoát nói: “Trong đạo thống nho gia, tự nhiên không coi là trong suốt thấy đáy, không phải đều là chính nhân quân tử, nhưng tiên hiền nho gia ta vì thế trả giá vô số tâm huyết, nói là dốc hết tâm huyết cũng không quá mức, cho nên căn bản từ đầu tới cuối, ngươi tuyệt đối không thể một lời phủ quyết.”
Kiếm linh nghiền ngẫm nói: “Thế này có tính là lần thứ ba không?”
Lão tú tài lúc trước có chút già mà không đứng đắn, giờ khắc này, thế mà lại không nhượng bộ chút nào, lạnh nhạt nói: “Ở trên chuyện này, ngươi nếu cảm thấy không đúng, ta có thể giảng đạo lý trăm năm ngàn năm với ngươi, ngươi dùng kiếm giảng đạo lý của ngươi cũng không sao.”
Nàng cẩn thận đánh giá lão nhân gầy gò dáng người không cao lớn, “Ngươi thật sự tản đi hết khí vận thánh nhân, chỉ còn lại hồn phách, đem nhân gian của tòa thiên hạ này coi là chỗ ký sinh?”
Lão tú tài trầm mặc một lát, “Đúng.”
Nàng thu hồi luồng sát tính sát tâm dần dần sinh ra, ánh mắt phức tạp, “Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có hai tên các ngươi làm được, nhưng ta rất tò mò, ngươi là tôn sùng lựa chọn của tên kia? Hay là bất đắc dĩ mà làm? Khả năng trước cực nhỏ, đề cập đến đại đạo của các ngươi, ta nhắm chừng lão nhân trong đạo thống nho giáo, cho dù đây không là công việc tốt đẹp gì, cũng sẽ tuyệt đối không để ngươi thành công.”
Lão tú tài bình tĩnh nói: “Ganh đua, thiên kinh địa nghĩa.”
Nàng cân nhắc một lát, quay đầu nhìn Trần Bình An, cười nói: “Chẳng những ước nguyện ban đầu đã đạt thành, còn vượt xa mong muốn, xem ở trên phần ngươi làm ra lựa chọn này, đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là xem ở trên phần chủ nhân nhà ta, hai kiếm còn lại, tạm đặt đó đã? Về sau nếu ngày nào đó ta lại đột nhiên nhìn ngươi không vừa mắt, nợ mới nợ cũ cùng nhau tính.”
Lão tú tài sắc mặt luôn căng thẳng bị phá công trong tích tắc, vỗ đùi, cười nói: “Để sau, để sau tốt, dân chúng người ta thời điểm ba mươi Tết đều thích vậy, trong bát còn lại một chút đồ ăn, cố ý để lại tới sang năm, dấu hiệu tốt, ngụ ý tốt.”
Lão nhân thấy thế nào cũng như là bộ dáng vui vẻ sống sót sau tai nạn.
Kiếm linh không quan tâm đối với việc này, lạnh lùng nói: “Mở cửa.”
Lão nhân phẩy tay áo một cái, dẫn đầu bước đi, cất cao giọng nói: “Ngửa mặt cười to đi ra cửa.”
Trần Bình An nhớ tới một chuyện, nhỏ giọng hỏi: “Ta lúc ấy một kiếm đó, có phải rất kém cỏi hay không? Ngọn núi đó hình như không làm sao cả. Lão tiền bối lúc trước nói luyện kiếm thiên tư tốt xấu, chỉ xem có thể thu được mấy chữ, tuy ta vốn đã không muốn tiếp nhận bọn nó, nhưng bọn nó cũng không thích tới gần ta, cái này có phải nói lên thiên phú luyện kiếm của ta, giống với luyện quyền rất bình thường đúng không?”
Trần Bình An càng nói càng khổ sở, “Lão tiền bối còn nói ta là gánh nặng, lúc ấy cho dù có được tu vi cảnh giới thứ mười, một kiếm đó chém ra, cũng chỉ có hiệu quả cảnh giới bảy tám.”
Lời nói hùng hồn có thể mở mồm là nói được, nhưng việc khó trên đời này, khó là khó ở cần đi từng bước một.
Trần Bình An gã nông dân ngõ Nê Bình, thật sự rất lý giải đạo lý này.
Kiếm linh đưa tay véo véo gò má của thiếu niên, cười tủm tỉm nói: “Về sau ngươi sẽ biết.”
Trần Bình An đỏ mặt, muốn nói lại thôi.
Nàng sớm đã có chung tiếng lòng với thiếu niên, kéo tay thiếu niên, chậm rãi đi về phía cánh cửa của bức hoạ cuộn tròn núi sông kia, dịu dàng nói: “Chủ nhân, biết rồi, về sau trước mặt vị cô nương nào đó, ta khẳng định sẽ không làm càn như vậy, đỡ cô ấy oan uổng ngươi, đem ngươi coi là kẻ không đứng đắn đứng núi này trông núi nọ.”
Thiếu niên cười tươi, đã có thoải mái như trút được gánh nặng, cũng có vui vẻ trở thành bằng hữu mở lòng với nàng.
Nữ tử cao lớn đột nhiên quay đầu, có chút u oán, “Nhưng ngươi không sợ thần tiên tỷ tỷ cảm thấy ủy khuất sao?”