Chương 402 Linh quang hiện ra màu xanh núi
Chương 402
Thiếu niên nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Ta sẽ nói xin lỗi với ngươi, nhưng có một số chuyện, ta cảm thấy nên là bộ dáng đó.”
Khuôn mặt nàng đầy u sầu, lại có vài phần bộ dáng lã chã chực khóc.
Trần Bình An mặc dù có chút luống cuống chân tay, nhưng ánh mắt kiên định, nhếch môi, không muốn bởi vậy thay đổi ước nguyện ban đầu.
Kiếm linh bỗng mở lòng mà cười, hướng thiếu niên vươn ngón tay cái, tán dương: “Đẹp trai!”
Trần Bình An rụt rè hỏi: “Thực không tức giận?”
Nàng nắm tay thiếu niên, dừng bước, đứng ở chỗ cánh cửa kia, đột nhiên xoay người ôm cổ thiếu niên, mặt nàng tràn đầy nụ cười ấm áp, như là một kẻ thích nhất ngủ nướng, ở mùa đông tránh ở trong ổ chăn ấm áp ngủ say, loại cảm giác hạnh phúc đó thật sự là không thể nói bằng lời. Nàng mặc kệ Trần Bình An cảm thấy thế nào, vui vẻ nói: “Nha nha nha, tiểu Bình An nhà ta, thật sự là đáng yêu chết mất!”
Thiếu niên trong tích tắc như bị sét đánh, không nhúc nhích, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ nữa.
Thần tiên tỷ tỷ.
Thần tiên chỉ là cảm giác đầu tiên, thật ra tỷ tỷ mới là cảm giác ở đáy lòng Trần Bình An.
Nàng cuối cùng buông ra Trần Bình An, đứng thẳng người sau đó quay đầu nhìn lại, có lão già xuất quỷ nhập thần quay về bức tranh sơn thủy, đưa lưng về phía hai người, ho khan nói: “Phi lễ chớ nhìn, yên tâm, ta cái gì cũng không thấy cái gì cũng chưa nghe, lúc trước chỉ là quên một món đồ, không thể không quay lại thu hồi.”
Nữ tử cao lớn tâm tình tốt lười so đo những việc này.
Lễ pháp, đạo đức, nhân quả?
Những thứ cực lớn, cực cao, cực xa đó, chưa bao giờ trói buộc được nàng.
Trên đại đạo, từng có người, thân không có vật gì khác, chỉ có cầm kiếm đi thẳng.
Phàm là có vật ngăn trở, một kiếm mở đường.
Phàm là có chuyện bất bình, một kiếm dẹp yên.
Nàng sau khi yên lặng vạn năm, rốt cuộc đã tìm được một người.
Hai người, cách biệt một trời.
Nhưng nàng không cảm thấy thất vọng.
Nếu nói ngay từ đầu là vì tin tưởng Tề Tĩnh Xuân, mà lựa chọn tin tưởng một tia cơ hội, cược một cái khả năng “nhỡ đâu” cực nhỏ. Như vậy hôm nay cho dù Tề Tĩnh Xuân sống lại, nói hắn sai rồi, ngươi không nên lựa chọn thiếu niên kia, mặc hắn nói đạo lý lớn rách trời, nàng cũng sẽ không nghe.
Nàng buông tay, ra hiệu Trần Bình An đi trước.
Thiếu niên dẫn đầu đi ra khỏi cửa.
Kiếm linh nhìn về phía bả vai còn gầy yếu của thiếu niên, theo sát sau đó.
Con người đều có tâm cảnh, Luyện khí sĩ xưng hô là đan thất, người thế tục gọi là nội tâm.
Tâm hồ chỉ là một trong số đó.
Lúc ấy nàng đứng ở trên tâm hồ của thiếu niên, nhìn quanh, một mảng trắng xoá, sạch sẽ.
Sau đó nàng thấy được một chỗ cảnh tượng rốt cuộc không đơn điệu như vậy nữa, tìm được “tâm kính bổn tướng” bản thân thiếu niên cũng chưa từng ý thức được.
Đó là một đứa nhỏ cô đơn bốn năm tuổi, cuộn mình ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu gối, cô đơn một mình, bên chân đặt một đôi giày cỏ nhỏ, thường xuyên ngồi ngây người như vậy.
Ở bên cạnh đứa nhỏ này, là một nấm mồ nhỏ không có mộ bia.
Phụ cận ngôi mộ nhỏ, lại có hai “đống đất nhỏ” so với ngôi mộ nhỏ còn nhỏ hơn nữa, hình thể giống như đỉnh núi.
Mỗi khi đứa nhỏ nghỉ ngơi đủ, sẽ xỏ vào giày cỏ nhỏ, chạy tới nơi rất xa, đi đem một ngọn núi nhỏ chuyển về bên cạnh mộ, rất tốtn sức, mỗi lần chỉ có thể di chuyển một đoạn ngắn.
Khi chạy đi chuyển núi, bên hông đứa bé treo một con dấu nhỏ, treo cái nón nhỏ kia.
Con dấu nhỏ sẽ theo bước chân của đứa nhỏ cùng nhau lắc lư.
Kỳ quái là, không có hình ảnh tòa tổ trạch ngõ Nê Bình kia.
Đại khái ở sâu trong lòng đứa bé, sau khi cha mẹ qua đời, nhà liền không còn nữa, cho nên luôn kiên trì canh gác ngôi mộ nhỏ kia.
Sắc mặt đứa bé quật cường, theo thói quen cau mày, mím môi.
Nhưng ngẫu nhiên, đứa nhỏ này cũng sẽ cười một cái, hẳn là chuyện thật sự đáng giá vui vẻ, ví dụ như hắn lặng lẽ nói cho ngôi mộ nhỏ, môi khẽ động, không có thanh âm vang lên ở tâm cảnh, nhưng kiếm linh có tiếng lòng chung với hắn tự nhiên sẽ hiểu nội dung ngôn ngữ không thành tiếng.
“Mẫu thân, con quen biết một vị thần tiên tỷ tỷ. Lúc tỷ ấy cười, giống với mẹ.”
Trừ chuyển núi “về nhà”, đứa bé ít sẽ rời khỏi phụ cận ngôi mộ nhỏ, thường thường sẽ như là đang nắm tay, hướng phía nam đi một đoạn, như là dắt bàn tay của một vị tiểu cô nương, chỉ là đi mỗi một khoảng, đứa bé vẫn sẽ lặng lẽ nhìn về phía ngôi mộ bên kia, tỏ ra lưu luyến không rời.
Chỉ có một loại tình huống, đứa bé sẽ nhanh chân chạy vội ra rất xa rất xa, cái đầu nhỏ luôn ngẩng lên cao cao, tập trung nhìn trời cao, như là đang đuổi theo người nào đó ở không trung rời hắn đi xa.
————
Trong bức hoạ cuộn tròn sơn thủy, vẻ mặt lão tú tài nghiêm túc.
“Trò giỏi hơn thầy, chưa chắc không có cơ hội này.”
Lão nhân gật đầu nói: “Đại thiện.”
Lão nhân trầm mặc hồi lâu, phát hiện toàn bộ thiên địa bắt đầu run nhè nhẹ, bất đắc dĩ nói: “Đối với tiểu tử kia có kiên nhẫn như thế, không thể cũng có chút nhẫn nại đối với ta? Ồ đúng rồi, hôm nay thế mà còn có thể nở nụ cười, nếu là lời đồn thượng cổ kiếm tiên lưu truyền tới nay là thật, ngươi hôm nay bộ dáng này, các đại lão lúc trước bị ngươi chém ngắc ngoải kia, nếu tận mắt thấy, còn không trợn rơi cả mắt ra ngoài?”
Lão tú tài nhìn về phía bầu trời của tiểu thiên địa này, giống như tầm mắt xuyên qua nhiều tầng màn trời, đột nhiên tự giễu nói: “Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức (trời luôn vận động, người quân tử cũng không ngừng tự mạnh lên). Nói thật sự là quá hay, cho dù qua vạn vạn năm nữa cũng không sai. Khó trách lúc trước lão tổ tông nho gia chúng ta muốn thỉnh giáo học vấn với lão nhân gia ngươi, xem ra chuyện đạo lý, người đọc sách chúng ta chẳng những nói chậm một chút, cũng xa xa chưa giảng xong giảng thấu triệt.”
Lão tú tài khi một lần nữa đi ra khỏi bức hoạ cuộn tròn sơn thủy, nhìn thấy thiếu niên Thôi Sàm vẫn đang nằm ở trên mặt đất giả chết, hừ lạnh nói: “Còn ra thể thống gì.”
Thôi Sàm ngẩn ra nhìn về phía màn trời, “Sống mà không có chút hi vọng, chết cho xong.”
Lão tú tài đi qua cho ngay một cước, “Bớt ở đây giả bộ đáng thương, không muốn biết vì sao Tiểu Tề chỉ là muốn ngươi giảm cảnh giới, mà chưa diệt trừ cho sảng khoái?”
Ánh mắt Thôi Sàm hoảng hốt, lẩm bẩm: “Lúc trước ngươi bị đuổi ra khỏi văn miếu, Tề Tĩnh Xuân chẳng những chưa bị ngươi liên lụy, ngược lại cảnh giới tiếp tục tăng vọt, vốn đã nói lên rất nhiều vấn đề, Tề Tĩnh Xuân hắn sớm đã có tư cách tự lập môn hộ, đã sớm bằng mặt không bằng lòng với Văn Thánh nhất mạch ngươi, cho nên hắn tự cảm thấy không có tư cách giết ta, hy vọng tương lai do ngươi tới thanh lý môn hộ.”
Lão tú tài giận hắn không tranh, cho một cước nữa, “Lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, chính là nói ngươi loại người này! Ta đếm ba tiếng, nếu còn không dậy, ngươi cứ nằm chờ chết như vậy đi, đại đạo hy vọng xa vời, ba! Hai! Hai, hai...”
Thôi Sàm hạ quyết tâm không dậy.
Khiến lão tú tài cuống lên xấu hổ rối tinh rối mù, chỉ đành xoay người triều Trần Bình An chớp mắt, hỗ trợ giải vây.