← Quay lại trang sách

Chương 404 Một chén canh gà không biết

Chương 404

Lão tú tài ho khan một tiếng, nhìn ba người đang ngồi, “Được rồi, nói đề tài chính. Trần Bình An, Lý Bảo Bình, các ngươi hẳn là đã biết ta chính là tiên sinh của Tề Tĩnh Xuân, mà Thôi Sàm sao, từng là đồ đệ đầu của ta, đại sư huynh của Tề Tĩnh Xuân, lúc ấy bởi vì ta bận nghiên cứu học vấn, cho nên Tề Tĩnh Xuân đọc sách, chơi cờ các thứ, quả thật đều là đại đệ tử Thôi Sàm giúp ta tên tiên sinh này truyền thụ. Cuối cùng Thôi Sàm phản sư môn, làm ra đủ loại hoạt động khi sư diệt tổ, dẫn tới Tề Tĩnh Xuân ở Ly Châu Động Thiên qua đời, Thôi Sàm cũng tính một trong những người đánh cờ của thế cuộc đó, muốn nói Thôi Sàm hắn là hung thủ giết hại sư đệ hắn Tề Tĩnh Xuân, cũng không quá phận chút nào, Mã Chiêm làm một trong những ký danh đệ tử của ta cũng là như thế, chẳng qua Mã Chiêm không phải người chơi cờ, nhưng hắn là một tay rất mấu chốt thủ phạm phía sau màn trong ván cờ trước. Ở trước khi ta tới trấn nhỏ quê nhà của các ngươi, thân thể này chỉ là chỗ Thôi Sàm sống nhờ ở tạm, Thôi Sàm thật sự, là quốc sư vương triều Đại Ly các ngươi, là một cái lão già nhìn qua không thể trẻ trung được như ta.”

Lý Bảo Bình vẻ mặt giận dữ, tức giận đến hốc mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn thẳng Thôi Sàm.

Trái lại, Trần Bình An càng làm Thôi Sàm kinh hồn táng đảm hơn, tầm mắt thu liễm, không nhìn rõ được biểu cảm.

Chó cắn thì sẽ không sủa.

Thôi Sàm thật sự quá quen thuộc tính cách của Trần Bình An, dù sao hắn càng thêm chú ý tình huống trưởng thành của thiếu niên ngõ Nê Bình hơn so với Dương lão đầu.

Thôi Sàm cố giữ sự trấn định, nhưng trong lòng mặc niệm, chết chắc rồi chết chắc rồi, lão đầu tử ngươi hại người không nhẹ.

Lão tú tài đổi đề tài, nhìn về phía Trần Bình An, “Có chuyện, đánh tiếng trước với ngươi, ngươi nếu đáp ứng ta lại làm, ta muốn ở trên thân ngươi lấy ra một đoạn dòng suối thời gian. Yên tâm, không đề cập quá nhiều riêng tư, làm mở màn tối nay nói chuyện phiếm, ngươi đồng ý hay không?”

Trần Bình An gật đầu nói: “Có thể.”

Lão tú tài vươn một bàn tay, hướng Trần Bình An ngồi đối mặt, rung cổ tay xắn tay áo, rất nhanh xung quanh Trần Bình An liền hiện ra từng tia từng luồng hơi nước, chậm rãi chảy về phía lòng bàn tay lão nhân, cuối cùng biến thành một quả cầu nước xanh biếc long lanh trong suốt, lão nhân khẽ lật bàn tay, lòng bàn tay hướng xuống, ở trên quả cầu nước ấn nhẹ một cái, những dòng nước đó liền hướng chỗ thấp chảy về phía mặt bàn, một vài hình ảnh sinh động hoạt bát bởi vậy hiện ra ở trên bàn.

Lý Bảo Bình mở to mắt, vẻ mặt chấn động, vội vàng nằm úp sấp ở trên bàn, “Oa, tiểu sư thúc, đây là trên đường núi chúng ta gặp nữ quỷ áo cưới, còn có ta nè! Ha ha, còn là hòm sách nhỏ đẹp nhất của ta, quả nhiên so với Lâm Thủ Nhất và Lý Hòe đều ưa nhìn hơn, bộ dáng bọn họ đeo hòm sách ngu ngu...”

Từ nữ quỷ áo cưới cầm cây ô giấy dầu xuất hiện ở đường nhỏ lầy lội, từng ngọn đèn lồng theo thứ tự sáng lên, trong sơn dã xuất hiện một con rồng lửa đồ sộ.

Đến khi Lâm Thủ Nhất dùng ra phù lục quỷ dựng tường, chẳng những chưa rời khỏi địa giới của nữ quỷ, ngược lại bị lừa gạt đến phía trước tòa phủ đệ treo “Tú thủy cao phong” kia.

Cuối cùng kiếm tiên Ngụy Tấn của miếu Phong Tuyết một kiếm phá vạn pháp, tiêu sái mà tới, đánh vỡ cục diện bế tắc, thành công mang theo đoàn người rời khỏi nơi đó.

Lão tú tài hướng trên bàn chụp một cái, một đoạn dòng suối thời gian kia một lần nữa hội tụ thành quầng, đẩy lên trên người Trần Bình An, lại lần nữa tan rã quay về trời đất.

Chiêu này đề cập đến vô thượng thần thông đại đạo bổn nguyên, không dựa vào tiểu thiên địa của thánh nhân, không dựa vào pháp khí huyền diệu, lão nhân cứ như vậy hạ bút thành văn.

Lý Bảo Bình chỉ cảm thấy thần kỳ thú vị.

Thôi Sàm lại là kẻ biết hàng, trong lòng càng thêm kinh ngạc, lão đầu tử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, một thân tu vi thánh nhân rõ ràng mất hết rồi, vì sao còn có thể đủ thần thông quảng đại như thế?

Lão tú tài thấp giọng nói: “Nữ quỷ này đáng hận hay không? Đương nhiên đáng hận, lạm sát kẻ vô tội, hành vi phạm tội chồng chất. Đáng thương hay không? Cũng có vài phần đáng thương, thân là quỷ mị, ban đầu bản tính hướng thiện, vì triều đình, chẳng những có công trấn áp khí vận, với địa phương, có nhiều việc thiện, càng tương thân tương ái với người đọc sách, vốn là một câu chuyện đẹp mới đúng, cuối cùng đôi bên lưu lạc tới mức như vậy, thần chê quỷ ghét, đều bị đại đạo xa lánh, một thân nhân quả dây dưa, cả người ướt át bẩn thỉu, mấy đời cũng không trả được món nợ hồ đồ này.”

Lão tú tài thở dài, “Cho nên nói người đáng hận nhất định có chỗ đáng thương, có phải hay không?”

Thôi Sàm như đối mặt đại địch, không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu.

Lý Bảo Bình rất nhanh tiến vào hình thức “Lên núi đánh chết chướng ngại vật”, nghiêm túc tự hỏi một lát, nói: “Đáng hận nhiều hơn.”

Lão tú tài hướng tiểu cô nương gật đầu cười nói: “Như vậy đáng hận đáng thương, đáng hận nhiều hơn bao nhiêu? Đáng thương lại chiếm bao nhiêu?”

Tiểu cô nương lại dụng tâm nghĩ một chút, “Hợp tình hợp lý hợp pháp, lui về, cẩn thận tính toán một chút?”

Lão tú tài lại cười tủm tỉm hỏi: “Lý Bảo Bình, hợp pháp hợp pháp, đương nhiên không xấu, nhưng vấn đề lại tới, ngươi làm sao xác định luật pháp thế gian, là thiện pháp hay là ác pháp?”

Tiểu cô nương ngạc nhiên, tựa như chưa từng có vấn đề này, trái lại không luống cuống, nói với lão nhân: “Lão tiên sinh, chờ ta một lát nha, vấn đề này, giống với cái đó của tiểu sư thúc lần trước, vẫn có chút lớn, ta phải nghiêm túc suy nghĩ!”

Lão tú tài cười hòa ái, gật đầu tán dương: “Thiện.”

Thôi Sàm nhìn nụ cười quen thuộc của lão nhân, nhìn tiểu cô nương tập trung tinh thần cau mày, hừ lạnh một tiếng.

Không hổ là đệ tử đắc ý của tiên sinh của Tề Tĩnh Xuân cùng Tề Tĩnh Xuân, truyền thừa từ cùng một mạch, ngay cả bầu không khí thụ nghiệp đều một đức hạnh!

Lão tú tài sau khi làm khó được tiểu cô nương, quay đầu nhìn về phía Trần Bình An ánh mắt trong suốt, “Ta trước kia nghiên cứu học vấn nghĩ nan đề, thích hướng chỗ xấu thiết tưởng trước, hôm nay cũng không ngoại lệ, người đáng hận nhất định có chỗ đáng thương, bản thân câu này không có vấn đề quá lớn, nhưng thế gian rất nhiều người tự cho là thông minh, thích bày ra tư thái mọi người đều say mình ta tỉnh, chỉ nói chỗ đáng thương, cố ý lướt qua chỗ đáng hận.”

“Có một số người thì thuần túy là sử dụng tràn lan bừa bãi lòng từ bi cùng lòng trắc ẩn, cộng thêm ‘chỗ đáng hận’ vẫn chưa tác động tới bản thân, cho nên không có nhiều nỗi đau cắt thịt như vậy, ngược lại thích khoa tay múa chân, khoanh tay đứng nhìn, muốn người ta chỉ có thể khoan dung. Trần Bình An, ngươi cảm thấy căn nguyên vấn đề ra ở nơi nào? Phải biết rằng ta nói những người này, rất nhiều người từng đọc sách, học vấn không nhỏ, nói không chừng còn có người là cao thủ luận đạo. Trần Bình An, ngươi có ý tưởng gì không? Tùy tiện nói, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.”

Trần Bình An muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Không có gì muốn nói.”