← Quay lại trang sách

Chương 403 Tra ra manh mối món tiền

Chương 403

Trần Bình An gật gật đầu, từ trong tay Lý Bảo Bình tiếp nhận kiếm gỗ hòe, sải bước tiến lên, sau khi tới bên cạnh Thôi Sàm, mặt không biểu cảm nói chữ “Nhất”, hướng cổ thiếu niên áo trắng đâm một kiếm.

Thế lớn lực trầm, mũi kiếm chuẩn xác, có thể chính Trần Bình An cũng chưa phát hiện, sau khi ở trong bức hoạ cuộn tròn lãnh hội được ý cảnh tâm ổn, hai tay rốt cuộc theo kịp tâm tư lưu chuyển của Trần Bình An, cho nên một kiếm này đâm vào không chút khói lửa, nhưng ngược lại càng thêm sắc bén tàn nhẫn, sát khí nặng nề.

Dọa Thôi Sàm vừa lăn vừa bò vội vàng đứng dậy.

Trần Bình An thu hồi kiếm, hướng lão tú tài gật gật đầu, ý tứ là nói khẩn cấp của lão tiên sinh ngươi đã được dẹp yên.

Lão tú tài thở dài, nhìn về phía Trần Bình An cùng nữ tử áo trắng cách đó không xa, “Tìm một chỗ, nói chút chuyện.”

Lão nhân quay đầu trừng mắt nói với Thôi Sàm: “Đuổi theo! Liên quan tới cơ hội đại đạo của ngươi, ngươi còn làm bộ làm tịch nữa, dứt khoát để Trần Bình An một kiếm chém chết cho xong.”

Đoàn người đi về phía sân, lão tú tài nhìn quanh, liếc “màn trời nhỏ” do cái lá sen trắng như tuyết kia chống đỡ lên, ngón tay bấm tay niệm thần chú, do dự một lát, “Tìm gian phòng vào tán gẫu. Trần Bình An, có chỗ nào thích hợp hay không, có thể nói chuyện là được, có ghế hay không không sao cả.”

Trần Bình An liếc nhà chính của Lâm Thủ Nhất, đã tắt đèn, có thể là Lâm Thủ Nhất ở đình nghỉ mát tu hành quá lâu, tình trạng kiệt sức, đã nghỉ ngơi, chỉ đành bỏ qua gian phòng lớn nhất này, hướng lão nhân gật đầu nói: “Đi phòng của ta bên kia là được, chỉ có một đứa nhỏ tên là Lý Hòe đang ngủ, đánh thức hắn không có vấn đề lớn, Lâm Thủ Nhất là người tu hành, hẳn là sẽ có rất nhiều chú ý, chúng ta không nên quấy rầy.”

Kiếm linh ngồi ở trên ghế đá trong sân, cười nói: “Các ngươi tán gẫu, ta không thích nghe những thứ đó.”

Cuối cùng, lão tú tài, Trần Bình An, thiếu niên Thôi Sàm, Lý Bảo Bình phân biệt ngồi trên bốn cái ghế, vây quanh bàn mà ngồi, Lý Hòe nằm ở trên giường ngủ say sưa, là đứa nhỏ tướng ngủ không tốt, đã biến thành nằm ngang, đầu gối ở ngoài mép giường, còn có thể ngủ thật sự say sưa,

Trần Bình An quen thuộc giúp nó chỉnh lại tư thế, đem tay chân Lý Hòe đều để vào đệm chăn, nhẹ nhàng gấp lại góc chăn hai bên cùng chân bên kia, làm hơi ấm trong đệm chăn không dễ trôi đi mất, cuối cùng Lý Hòe như là bị gói bánh chưng.

Trần Bình An làm xong những việc thiên kinh địa nghĩa này, ngồi trở lại ghế, Lý Bảo Bình nhỏ giọng hỏi: “Tiểu sư thúc, ngươi có phải mỗi đêm cũng giúp ta đắp chăn hay không?”

Trần Bình An cười nói: “Ngươi không cần, ngươi ngủ so với Lý Hòe tốt hơn nhiều, cắm đầu là ngủ, sau đó cứ ngủ mãi, có thể không nhúc nhích gì ngủ một giấc tới tận sáng.”

Lý Bảo Bình than thở, dùng nắm tay đấm vào lòng bàn tay, tiếc nuối nói: “Sớm biết từ nhỏ đã nên tướng ngủ không tốt, đều do đại ca của ta, gạt ta tướng ngủ tốt có thể gặp giấc mơ đẹp.”

Trần Bình An cười nói: “Về sau về tới quê nhà, ta phải cảm tạ đại ca ngươi hẳn hoi.”

Trên cả hành trình, người nhà Lý Bảo Bình nói tới nhiều nhất chính là gã đại ca này, cho nên Trần Bình An có ấn tượng rất tốt đối với người đọc sách thích tránh ở trong thư phòng đọc sách này.

Lão tú tài nhìn về phía tiểu cô nương, cười hỏi: “Đại ca ngươi có phải Lý Hi Thánh ở trên đường Phúc Lộc hay không?”

Lý Bảo Bình gật gật đầu, nghi hoặc nói: “Sao?”

Lão tú tài cười ha ha nói: “Cái tên này đặt có chút lớn nha.”

Thôi Sàm lúc nghe đến đó nhịn không được trợn mắt.

Lý Bảo Bình có chút lo lắng, “Tên quá lớn, có phải không tốt hay không?”

Lão tú tài càng thêm vui vẻ, lắc đầu nói: “Đặt được lớn, chỉ cần ép được, thì là tốt.”

Lý Bảo Bình là tiểu cô nương thích nhất chui vào sừng trâu, “Lão tiên sinh, như thế nào mới tính là ép được?” (chui vào sừng trâu: cách nói ví von về việc truy theo một vấn đề tới cùng)

Thôi Sàm một lần nữa trợn trắng mắt, xong đời rồi, lần này gãi đúng chỗ ngứa, lão nhân thích lên mặt dạy đời, khẳng định sắp bắt đầu truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc.

Quả nhiên, lão nhân ngắm xung quanh một phen, chưa nhìn thấy món ăn có thể nhắm rượu, có chút tiếc nuối, chậm rãi nói: “Bản tính thuần thiện, học vấn rất lớn, đạo đức rất cao, đi vạn dặm đường, thì đều ép được.”

Tiểu cô nương đem con dấu kia đặt lên bàn trước, lắc lư thân thể, đạp giày cỏ nhỏ ra, ngồi xếp bằng ở trên ghế, khoanh hai tay trước ngực, mặt mày đau khổ nói: “Nhưng đại ca của ta không được giỏi như lão tiên sinh nói, bằng không ta gửi thư về nhà, bảo hắn sửa tên?”

Thôi Sàm không thể không lên tiếng nhắc nhở nói: “Lão đầu tử, chúng ta có thể nói chính sự hay không? Đại đạo, đại đạo!”

Lý Bảo Bình yên lặng cầm lấy con dấu, hướng bốn chữ triện ở đáy con dấu hà hơi.

Thôi Sàm vội vàng ngậm miệng.

Cho dù lão nhân tu vi thông thiên, nhưng xét đến cùng là thích giảng đạo lý, mặt dày mày dạn cái trò này là đi thông.

Nhưng Trần Bình An cùng Lý Bảo Bình hai kẻ này được Tề Tĩnh Xuân nhìn trúng, một kẻ là nông dân căn bản chưa từng đọc sách, một kẻ đọc sách đọc lệch lạc cách xa vạn dặm, Thôi Sàm hắn hôm nay là rồng bơi nước cạn bị cá vờn, chống lại một lớn một nhỏ này, Thôi Sàm anh hùng hào kiệt nữa cũng vô dụng, trừ bị đánh chịu nhục thì không có kết quả nào khác, càng là xương cứng càng chịu khổ.

Lão tú tài biến ra một bầu rượu, ngửa đầu nhấp một ngụm nhỏ, liếc con dấu tiểu cô nương một lần nữa đặt lại trên bàn, có chút thương cảm.

Thôi Sàm thật ra đêm nay kỳ quái rất nhiều. Lão đầu tử trước kia tuy cũng có lúc biểu lộ chân tình, nhưng tuyệt đại đa số thời điểm, đều là một kẻ cũ kỹ cổ hủ, ngồi ở nơi nào cũng như là kim thân thần tượng ngồi ngay ngắn trên thần đàn, nhất là ở đoạn năm tháng đó học vấn được triều dã tôn sùng nhất, lão nhân mỗi lần gặp nhập học truyền thụ nghi vấn khó khăn của kinh nghĩa, “học sinh” ngồi ngay ngắn, dựng tai nghe, đâu chỉ ngàn người? Đế vương tương tướng, thần tiên trên núi, quân tử người tài, mênh mông cuồn cuộn, ngay cả Thôi Sàm phản bội sư môn cũng sẽ không phủ nhận, khi đó, lão đầu tử thật sự là sặc sỡ loá mắt, như mặt trăng mặt trời trên không trung, ánh sáng chẳng phân biệt ngày đêm, ép cho cả dòng tinh hà thất sắc.

Nhưng hôm nay thế mà còn có thể đạp hắn hai phát, thời điểm muốn nói đại đạo, thế mà còn có thể uống rượu?

Thôi Sàm nhìn như không chút để ý, thực ra tâm tình nặng nề.

Nói đến cùng, Thôi Sàm đối với tâm tư của lão già bên cạnh cực kỳ phức tạp, đã sùng bái lại đau hận, đã sợ hãi lại hồi ức. Thôi Sàm hắn đại đồ đệ của Văn Thánh năm đó, đối với tiên sinh nhà mình, há không có cảm tình giận hắn không tranh bi ai hắn bất hạnh?

Bên kia giường, Lý Hòe nói mơ, “A Lương A Lương, ta muốn ăn thịt! A Lương quỷ hẹp hòi, cho ta uống một ngụm rượu trong hồ lô nhỏ đi...”

Mắt Lý Bảo Bình sáng lên, giai thoại này của Lý Hòe, có thể làm đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu vài ngày.

Thôi Sàm nghe được A Lương cái xưng hô này, lặng lẽ liếc lão đầu tử một cái.