Chương 420 Có chút chuyện xưa không cần biết rõ
Chương 420
Khi Thôi Sàm rón ra rón rén trở về sân nhà, trong ánh mắt đã có chút đắc ý.
Không có tu vi lại như thế nào? Không phải vẫn đem những kẻ ngu xuẩn kia đùa bỡn trong bàn tay?
Trong sân, Trần Bình An đang thỉnh giáo Lý Bảo Bình tình huống gia đình phú quý xây dựng phần mộ, rốt cuộc có những sự chú ý nào.
Bởi vì Trần Bình An vẫn luôn nghĩ về sau mình có tiền, phải đem ngôi mộ ngay cả khối mộ bia cũng không có, tận khả năng xây dựng tốt một chút.
Hôm nay đã cách Đại Tùy không xa, cái này ý nghĩa rất nhanh sẽ bước lên đường về, sau khi về quê hương, khẳng định chuyện thứ nhất chính là cái này.
Tuy nói Trần Bình An mỗi lần vào núi rời núi, đều sẽ mang theo một vốc đất, làm việc “hậu thổ” thêm đất cho mộ phần cha mẹ, nhưng quy củ cũ kỹ người đốt sứ thế hệ trước truyền xuống, chung quy không làm người ta an tâm hơn chút bằng xây dựng một phần mộ tốt hơn chút. Lần này rời nhà đi xa, Trần Bình An đã biết rất nhiều chuyện trước kia không biết, ví dụ như cái gọi là “sự tử như sinh”, điều này càng khiến Trần Bình An áy náy hơn nữa.
Thứ Lý Bảo Bình biết không nhiều, mơ hồ nói một chút, sau đó đã nói để sau gửi thư cho đại ca hỏi xem.
Trần Bình An cũng điểm đến là dừng, dù sao chỉ cần trong túi có tiền, thật ra mọi thứ đều dễ nói chuyện, vấn đề trước kia lớn bằng trời giờ sẽ không tính là gì nữa.
Trần Bình An trong lúc vô tình nhớ tới một chuyện, liền hỏi tiểu cô nương chữ Sàm kia của Thôi Sàm, rốt cuộc viết như thế nào.
Lý Bảo Bình biết, liền ở trên bàn đá lấy ngón tay viết ra từng nét một. (chữ Sàm: 瀺)
Trần Bình An tùy tiện cảm thán một câu, “Chữ khó viết như vậy sao.”
Phía sau bên kia cách đó không xa, lần này đến lượt Thôi Sàm mồ hôi như mưa rơi, chỉ cảm thấy mình vừa mới làm chút chuyện xấu nho nhỏ, báo ứng có phải tới quá nhanh chút hay không?
Lão tú tài bất phải vừa mới cút đi sao? Trần Bình An con rùa này so với mình tâm địa còn độc ác hơn nữa, đã bắt đầu bắt tay vào làm chuẩn bị tạo mộ phần, viết mộ bia trước cho mình rồi?
Trần Bình An quay đầu, nhìn thấy thiếu niên áo trắng ngây ra như phỗng ở bên kia.
Thôi Sàm sợ tới mức xoay người bỏ chạy, vô cùng lo lắng tìm được Lưu Gia Hủy đang run sợ, kéo nàng đến một chỗ yên tĩnh, cố gắng vẻ mặt ôn hoà nói: “Lưu phu nhân à, ta vừa rồi đã nghĩ ra một cái đạo lý, phải giúp mọi người làm điều tốt, chỉ cần ngươi trung thành và tận tâm đối với Đại Ly của ta, về sau cam đoan ngươi cùng Ngụy Lễ đều được tốt đẹp, con cháu đầy đàn!”
Thôi Sàm lúc này mới hài lòng xoay người rời đi, vươn tay vẫy vẫy, không đi nhìn phụ nhân sợ tới mức quỳ ‘Phốc’ xuống kia, hùng hùng hổ hổ nói: “Tin hay không tùy ngươi! Con mẹ nó nghe lời nói dối thì vui quên cả trời đất, nói thật ngược lại không tin, dù sao ngươi và Ngụy Lễ lần này xem như gặp vận cực tốt, về sau cứ ra sức ân ái triền miên đi! Lão tử chúc hai người các ngươi bạch đầu giai lão!”
Thôi Sàm lén lút trở lại sân, nhìn thấy Trần Bình An thằng cha tâm địa ác độc này ngồi một mình ở trên ghế đá, đang dùng Trảm Long Đài mài lưỡi cho thanh đao Tường Phù.
Sắc mặt Thôi Sàm trắng bệch, kinh ngạc nói: “Sao, còn muốn ta bỏ qua cho đại thủy phủ mới thôi? Không đến mức vậy chứ, không được, loại chuyện này đánh chết không thể sửa đổi, chuyện tùy tay làm có thể xem tâm tình, chuyện đề cập bá nghiệp của Đại Ly, sao có khả năng thay đổi ước nguyện ban đầu cùng bố cục...”
Trần Bình An quay đầu nhíu mày hỏi: “Ngươi đã hai lần lén lút ở bên ngoài, làm cái gì?”
Thôi Sàm chỉ chỉ thanh đao hẹp trong tay Trần Bình An, “Làm cái gì vậy? Mài đao soàn soạt, dọa người lắm.”
Trần Bình An tức giận nói: “Kế tiếp ngươi chỉ cần an phận thủ thường, chúng ta nước giếng không phạm nước sông.”
Nếu là loại lời này, là mình loại người này nói ra khỏi mồm, Thôi Sàm đánh chết không tin, nhưng nếu là miệng Trần Bình An nói ra, Thôi Sàm đương nhiên tin không nghi ngờ, chỉ là khởi điểm bước chân vẫn có chút mơ hồ, nhưng càng đi càng nhanh, càng đi càng nhẹ nhàng, cuối cùng chạy chậm đến bên cạnh bàn đá, ghé vào trên mặt bàn, đè thấp giọng: “Tiên sinh, ta vừa rồi làm việc tốt tạo điều kiện cho người ta, hoàn toàn chuẩn xác! Ngươi tin hay không?”
Trần Bình An ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt gã này, cuối cùng gật gật đầu.
Thôi Sàm ở giờ khắc này, thế mà thiếu chút nữa cảm động tới mức nhiệt lệ lưng tròng.
Có thể nghĩ mà biết, chuyến xuất quan lần này, đối với thiếu niên Thôi Sàm mà nói, là lắm tai nhiều nạn như thế nào.
Thôi Sàm cười nịnh nọt nói: “Tiên sinh, bằng không ta giúp ngươi mài đao? Làm đệ tử, luôn chơi bời lêu lổng không làm việc đàng hoàng như vậy, cuộc sống hàng ngày khó được yên.”
Trần Bình An liếc hắn, “Cút.”
Thôi Sàm làm bộ làm tịch nặng nề thở dài, thẳng lưng đứng dậy, sau khi rất cung kính chắp tay hành lễ, lúc này mới cáo từ xoay người, nghênh ngang đi trở về phòng của mình, huýt sáo, tâm tình cực tốt.
Trần Bình An nhìn bóng lưng tiêu sái của tên kia, có chút khó hiểu, có phải lúc trước ở lại lâu dưới giếng nước, đầu óc cũng bị nước vô hay không?
Ở khách sạn Thu Lô ba ngày, cuối cùng là Lâm Thủ Nhất nói tiếp tục ở lại đã không có ý nghĩa lớn, đã không hấp thu được quá nhiều linh khí, nhất là không biết vì sao, mỗi lần ở đình thổ nạp lâu, sẽ cảm nhận được một luồng nhuệ khí như là vũ khí sắc bén phát ra, thể phách thần hồn thế mà có chút kinh hãi chịu không nổi, Lâm Thủ Nhất không dễ gì có lần nói giỡn, bảo Trần Bình An đi đáy giếng xem xem có bảo bối hay không.
Trần Bình An đại khái đoán ra chân tướng, nhất định là trận giao thủ đó của mình cùng Thôi Sàm, hai luồng kiếm khí rời khỏi khí phủ kia đã thương tổn đến sơn thủy khí vận của di chỉ lão thành hoàng này, bởi vì đề cập đến kiếm linh, Trần Bình An không thể nói thêm cái gì, đành phải ở lúc rời khỏi khách sạn, nhìn Thôi Sàm thêm vài lần, người sau vốn hai ngày qua tâm tình cực tốt, đi đường cũng nhảy chân sáo, sau khi bị Trần Bình An nhìn hai cái, lập tức trở nên thành thật hơn rất nhiều. Thôi Sàm có chút mờ mịt không hiểu gì, bắt đầu cảnh tỉnh bản thân rốt cuộc là chuyện xấu nào gặp báo ứng.
Khi đoàn người rời khỏi khách sạn, vừa vặn có người chuẩn bị ngủ lại khách sạn Thu Lô. Thôi Sàm mắt không nhìn nghiêng, nhưng ba đứa nhỏ bọn Lý Bảo Bình đều cảm thấy ngạc nhiên gấp bội, thì ra là vị lão Thị Lang Hoàng Đình quốc kia lúc trước, mang theo gia quyến kẻ hầu người hạ, dọc đường du ngoạn đi tới quận thành, trong ngõ nhỏ bên ngoài khách sạn đỗ ba chiếc xe ngựa.
Tha hương gặp bạn cố tri, lão Thị Lang Hộ bộ thoải mái cười to, nhất là nhìn thấy Lý Bảo Bình Lý Hòe mấy đứa nhỏ đều đem giày rơm đổi thành giày, mặc quần áo mới tinh, tinh thần phấn chấn bừng bừng, lão nhân càng thêm vui sướng, nhất định muốn tiễn bọn họ ra khỏi thành.
Trong gia quyến lão Thị Lang, một vị nữ tử quần áo thanh lịch, trạng thái ung dung, một vị nam tử áo bào xanh diện mạo hiên ngang là hút ánh mắt người ta nhất.