← Quay lại trang sách

Chương 421 Có một số việc phải biêt rõ

Chương 421

Lão nhân giới thiệu nói là trưởng nữ cùng con trai nhỏ của hắn, nói là đọc sách cũng không có tiền đồ, muốn dựa vào con cái vẻ vang cho gia tộc là hy vọng xa vời. Nghe phụ thân trước mặt người ngoài oán giận, nam tử áo bào xanh vẫn mặt không biểu cảm, nữ tử thành thục kia cười nhìn về phía những thiếu niên thiếu nữ cùng đứa nhỏ kia, cuối cùng nhìn chăm chú về phía Vu Lộc, ý cười của nữ tử càng đậm hơn, như là trong lúc vô tình tìm được một món ăn thôn quê mỹ vị nhất, nữ tử như là khó kìm được cơn ho khan, vội vàng nghiêng người cúi đầu, nâng tay áo che khuất môi màu đỏ tươi, ho khan hai tiếng.

Trong cổ tay áo rộng thùng thình, cảnh tượng chân thật, là nữ tử vụng trộm nuốt nước miếng, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng.

Trần Bình An nhíu nhíu mày.

Thiếu niên cao lớn đảm nhiệm mã phu mỉm cười như thường, quay đầu nhìn về phía Thôi Sàm, “Công tử, chúng ta khi nào xuất phát?”

Thôi Sàm hờ hững nói: “Xuất phát.”

Lão Thị Lang cười ha ha nói: “Cái thân già này của ta, lúc trước ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, thật sự là không chịu nổi gió thổi nắng phơi, ngồi chung một xe với Thôi công tử là được, vừa vặn hướng Thôi công tử lãnh giáo chuyện vách đá khắc chữ. Hai người các ngươi, đi theo ở phía sau, nếu không muốn đi bộ ra khỏi thành, ngồi xe ngựa hay không tùy các ngươi.”

Hai chiếc xe ngựa chạy ra khỏi ngõ Mây Trôi Nước Chảy, trong thùng xe của xe ngựa phía trước, Thôi Sàm và lão Thị Lang ngồi đối mặt nhau, không khí nặng nề.

Lão nhân thân phận mặt ngoài là Hoàng Đình quốc Thị Lang ôm quyền nói: “Lần này lão hủ không mời đã tự tiện tới, hy vọng quốc sư đại nhân thứ tội.”

Thiếu niên áo trắng có một nốt chu sa ở mi tâm lấy hai ngón tay vuốt ve ngọc bội bên hông, rất không khách khí nhìn chằm chằm lão nhân, lời nói càng thêm mạo phạm, “Là tiểu tạp chủng kia nhà ngươi xui khiến ngươi tới thăm dò đến tột cùng? Muốn xem ta rốt cuộc có năng lực đánh giết cha con các ngươi hay không?”

Lão nhân từng ở một đêm đó, say rượu chơi thuyền đi hướng tinh hà không tức giận, vẻ mặt hòa ái nói: “Quốc sư đại nhân, đứa con nhỏ đó của ta bản lãnh không lớn, tâm tư nho nhỏ lại không thiếu, lần này thật sự là vừa sợ vừa vui, không có định lực, mới thông báo cho ta, hy vọng ta giúp đỡ hắn bày mưu tính kế, nên phối hợp quốc sư và Đại Ly như thế nào, cái này sao có thể tính là thử? Quốc sư đại nhân hiểu lầm rồi, cũng đã đánh giá cao đứa con trai nhỏ này của ta.”

Thôi Sàm lắc đầu nói: “Ta làm việc chưa bao giờ để ý các ngươi nghĩ như thế nào, ta chỉ để ý xem các ngươi làm như thế nào, cùng với kết quả cuối cùng, cho nên nếu tiểu tạp chủng kia hỏng quy củ của ta trước, ta tự có thủ đoạn dạy dỗ hắn ở phía sau, ngươi lão bò sát kẻ làm cha này, nếu là không phục, coi như xé bỏ minh ước, không đi làm sơn chủ thư viện mới Phi Vân sơn kia, tất cả cái này, chúng ta không ngại chậm rãi tính kế, chỉ xem ai đạo cao một thước ai ma cao một trượng.”

Lão giao hóa thân lão Thị Lang sắc mặt âm trầm, “Quốc sư đại nhân, cần gì khí thế ép người như thế, con trai nhỏ nhà ta làm việc như thế, chỉ là có chút vượt quá giới hạn, nhưng đối với quốc sư tay nắm quyền to mà nói, chẳng lẽ không nên đại cục làm trọng sao? Chẳng lẽ ta chút thể diện này cũng không có, không đáng quốc sư mở một mặt lưới, dàn xếp một chút?”

“Các ngươi những kẻ đem ngươi lừa ta gạt coi là trà dư cơm rau dưa này, có thể sẽ cảm thấy loại thử này mới là bình thường. Ta trước kia cũng là như thế, nhưng bây giờ tình huống không quá giống.” Thôi Sàm nheo mắt, “Tiên sinh nhà ta, vừa mới dạy ta một cái đạo lý, có một số thời điểm, ngươi một bước cũng không thể bước ra, nếu không là phải bị đánh.”

Thôi Sàm nghiêng người về phía trước, nhìn về phía khuôn mặt tang thương âm tình bất định kia, châm chọc cười lạnh nói: “Ngươi thực cho rằng mình có tư cách ngồi cùng một chiếc xe ngựa với ta? Vậy ngươi có biết, bản thể của ngươi, con giao gầy nhỏ trên khối nghiên mực kia của Phục Long quan, hôm nay đã rơi vào trên tay ta hay không?”

Lão nhân cười khổ nói: “Quốc sư đại nhân, cần gì phải vậy? Giữa minh hữu, là có chút tranh chấp nho nhỏ, không cần đại đạo căn bản nhỉ?”

Lão nhân thu liễm vẻ mặt, đôi mắt lộ ra ý tứ bản tính tàn khốc lạnh như băng, “Một chuyện vốn cực kỳ tốt, quốc sư đại nhân không sợ cá chết lưới rách? Hai bên đều là giỏ trúc múc nước công dã tràng?”

Thôi Sàm nhìn chằm chằm đôi mắt chưa triệt hồi thủ thuật che mắt kia của lão nhân, tìm từ càng thêm khí thế ép người, nhưng giọng điệu ngược lại cực kỳ bình thản, giống như dòng sông rộng lớn mênh mông nhất thế gian, tất cả công lực dưới mặt nước, “Ngươi không xứng giảng bộ đạo lý đó của các ngươi với ta, ngươi phải dụng tâm nghiền ngẫm đạo lý của Thôi Sàm ta, hiểu không? Kế tiếp, ta sẽ dùng phép thượng cổ lôi đình đánh nghiên mực lão long ngủ say kia, cũng chính là chân thân của ngươi, thẳng đến lúc xấp xỉ đánh tan ba trăm năm đạo hạnh của ngươi mới thôi. Cho nên ngươi xem xem, ta căn bản không cần tự mình để ý tới tiểu tạp chủng nhà ngươi, đến cuối cùng ngươi tự nhiên mà vậy sẽ giận chó đánh mèo hắn.”

Trong ánh mắt lão giao sát khí cực đậm, quát khẽ: “Thôi Sàm! Ngươi đừng có khinh người quá đáng!”

Thôi Sàm cười to nói: “Khinh người quá đáng? Ngươi lão bò sát này là người sao? Cả nhà các ngươi đều không phải người mà. Xem xem bộ đức hạnh này của ngươi, lại nhìn xem đứa con nhỏ tạp chủng kia của ngươi, còn vẻ vang cho gia tộc? Nhất là bên ngoài vị khai sơn thuỷ tổ Tử Dương phủ kia, thấy Vu Lộc thân mang long khí nồng đậm, ngay cả đường cũng đi không nổi? Cả nhà ngươi như vậy, ta cho dù dám đem các ngươi nâng đỡ tới nơi cao hơn, nhưng các ngươi ngồi vững được sao?!”

Thôi Sàm vươn hai ngón tay khép lại, ở mình trước người quơ quơ, “Các ngươi không được.”

Không đợi lão giao nói chuyện, hai ngón tay Thôi Sàm chỉ ngoài cửa sổ, “Đi ra ngoài, nhìn ngươi bẩn mắt ta. Trong vòng ba ngày, ta nếu chưa thu được một đáp án hài lòng, ta sẽ không cho ngươi bất cứ câu trả lời nào, đến lúc đó ngươi cứ tới giết ta.”

Lão giao trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc xoay người chắp tay, lui ra ngoài.

Từ đầu tới đuôi, trong tâm hồ của Thôi Sàm, hầu như chưa nổi lên bất cứ gợn sóng nào, về phần ngoài mạnh trong yếu càng chưa nói tới.

Khi xe ngựa hơi ngừng lại sau đó tiếp tục đi về phía trước, Thôi Sàm nhắm mắt lại, tràn đầy nhiệt huyết.

Khóe miệng Thôi Sàm nhếch lên, lẩm bẩm: “Ba.”

Trong thùng xe, gió mát thổi lên mà không có dấu hiệu, quần áo tay áo trắng trên thân thiếu niên, mặt ngoài như suối nước chậm rãi chảy xuôi.

Bên đường, sau khi nhìn thấy lão nhân rời khỏi xe ngựa, nói đùa vài câu với bọn nhỏ, liền một mình ở lại, dùng ánh mắt tiễn đoàn người rời khỏi quận thành.

Nam tử áo bào xanh cùng nữ tử ung dung đi xuống từ xe ngựa phía sau có chút nghi hoặc khó hiểu.

Lão nhân nhìn chiếc xe ngựa đó mãi, đến cuối cùng, lão nhân suy sụp thu hồi tầm mắt, chẳng những chưa tìm ra sơ hở gì, ngược lại thấy được một màn khủng bố không thể tưởng tượng.

Nhảy cảnh giới!