Chương 427 Nhân gian đắc ý nhất
Chương 427
Trên đường phố rộng lớn của kinh thành Đại Tùy, thiếu niên áo trắng lải nhải cười hỏi: “Đã không nỡ như vậy, sao lại cứ như vậy vụng trộm rời đi?”
Rõ ràng là rắc muối ở trên vết thương.
Trần Bình An ở sau lần đó quay lại nhìn thật lâu, liền không tiếp tục nữa, cau mày một mực trở về đi.
Thôi Sàm hỏi: “Ngươi kẻ làm tiểu sư thúc này, không sợ bọn họ ở thư viện để người ta bắt nạt à? Đến lúc đó cũng không ai giúp bọn họ chống lưng.”
Trần Bình An từ đầu tới cuối không nói lời nào.
Kinh thành Đại Tùy thật sự quá lớn, hai người thật không dễ gì mới vượt ở trước lệnh đêm cấm đi ra cửa thành, trong tay Thôi Sàm đã có thêm một bầu rượu, vừa đi vừa uống, mỗi lần chỉ nhấp một ngụm nhỏ, ra khỏi thành lại chưa thấy đáy.
Một đội tinh kỵ thế như sấm sét lao ra cửa thành, đuổi theo hai người trên đường cái, người cầm đầu chính là Đại Tùy hoàng tử Cao Huyên.
Một lần này bên cạnh hắn không có tông sư, thần tiên hộ giá. Cao Huyên sau khi xuống ngựa, tới cạnh Trần Bình An, tức quá mà cười nói: “Ngay cả thù lao cũng không cần? Ngươi thế này không phải hại ta bất nhân bất nghĩa sao?”
Trần Bình An cười nói: “Nếu có thể, giúp ta chiếu cố bọn họ một chút, coi như là thù lao của ngươi.”
Cao Huyên lắc đầu nói: “Hai việc khác nhau, thư viện bên kia, ta không phùng má giả làm người mập với ngươi, bởi vì cho dù là ta cũng không có cách nào xen vào, cho nên ta sẽ không đáp ứng ngươi. Ngươi cứ việc yên tâm, phụ hoàng khẳng định sẽ ở trong trăm công ngàn việc rút ra thời gian, thường thường chú ý động tĩnh thư viện. Cho nên thù lao ta đáp ứng đưa cho ngươi, phải cho, ngươi nếu không thu, cũng phải đón lấy rồi ném lại.”
Cao Huyên cố ý hung thần ác sát nói: “Trần Bình An, ta là Đại Tùy hoàng tử hẳn hoi đó, dù sao cũng phải có chút mặt mũi chứ?”
Trần Bình An gật đầu, vươn tay nói: “Lấy ra.”
Cao Huyên cười ha ha, vươn một nắm tay, đột nhiên buông ra, vỗ thật mạnh ở bàn tay Trần Bình An, “Từ bây giờ, ngươi đã là bạn của Cao Huyên ta! Về sau lại đến Đại Tùy kinh thành, trực tiếp tìm Cao Huyên ta.”
Trần Bình An có chút sững sờ, sau khi thu tay lại, vẫn gật gật đầu, “Được.”
Cao Huyên không dây dưa lằng nhằng nữa, một lần nữa xoay người lên ngựa, bởi vì ở cao nhìn xuống, Cao Huyên khom lưng, cười sáng lạn nói: “Đường xá xa xôi, ta giúp các ngươi chuẩn bị một chiếc xe ngựa, rất nhanh sẽ chạy tới, nếu thật sự thích đi bộ, bán đổi tiền cũng không sao, nhưng đừng bán rẻ, bảy tám trăm lượng bạc khẳng định đáng giá.”
Cao Huyên đến cũng vội đi cũng vội, mang theo đội tinh kỵ kia nhanh chóng trở về thành, một màn này đưa tới rất nhiều khách qua đường trên đường cái liếc nhìn.
Trần Bình An và Thôi Sàm tiếp tục tiến lên, Thôi Sàm hỏi: “Có phải không nghĩ ra một hoàng tử điện hạ, vì sao khách khí nhiệt tình như thế đối với Trần Bình An ngươi hay không?”
Trần Bình An đáp: “Là không nghĩ ra, thì không nghĩ nhiều nữa.”
Thôi Sàm không muốn bỏ qua ở đây, tự mình giải thích: “Thật ra không phức tạp, bởi vì Cao Huyên thân phận đặc thù, gần quan được lộc, Hoàng Đình quốc lại là phiên thuộc của Đại Tùy, hơn nữa cảnh nội Đại Ly khẳng định cũng có tình báo của bọn họ, không khó biết được đại khái tình huống lần du học này của các ngươi, lại thêm thân phận của bọn Bảo Bình, so với bản thân các ngươi tưởng tượng còn quan trọng hơn. Cho nên hắn vui vẻ trả giá một chút thân mật đối với ngươi, thả dây câu dài câu con cá lớn mà, cho dù kết quả là câu trượt, dù sao không thiệt.”
Thôi Sàm bĩu môi, “Nếu hoàng đế Đại Ly đổi thành quân chủ bất cứ một vương triều nào khác, nếu thư viện Sơn Nhai đổi bất cứ một sơn chủ nào ngoài Tề Tĩnh Xuân, sẽ giống như một cây gỗ mục từng bị sét đánh, thành thành thật thật chết nát ở tại chỗ. Đương nhiên, Đại Tùy có đảm lượng tiếp lấy thư viện Sơn Nhai, quả thật đáng giá bội phục, tâm tình hoàng đế Đại Ly đối với điều này cũng phức tạp, nói ra ngươi có thể không tin, Lô thị vương triều chỗ Vu Lộc Tạ Tạ, tuy ở trước khi bị diệt, được công nhận cường quốc số một phương Bắc Bảo Bình châu, nhưng kẻ địch trong cảm nhận của hoàng đế Đại Ly chỉ có ba, Lô thị hoàng đế không ở hàng ngũ này, ngược lại Đại Tùy Cao thị hoàng đế quốc lực hơi thua một bậc, thì chiếm một vị trí.”
Ở thời khắc Thôi Sàm tiết lộ những thiên cơ này, Trần Bình An đang bận thay giày rơm.
Điều này làm Thôi Sàm nháy mắt cho người mù xem có chút thất bại.
Thôi Sàm thử hỏi: “Tiên sinh, sau này cũng bện cho ta một đôi giày rơm đi, hòm sách nhỏ cũng có thể có.”
Trần Bình An cẩn thận thu hồi đôi giày kia, một lần nữa đeo cái sọt trúc lớn lên đường, tức giận nói: “Đi giày rơm không phải vì chơi vui.”
Thôi Sàm cười tủm tỉm nói: “Ta cảm thấy chơi rất vui.”
Trần Bình An dọc theo đường cái đi thẳng về phía trước, nhìn phía trước, hỏi: “Đọc sách có vui không?”
Thôi Sàm trở nên đặc biệt do dự, cuối cùng đem bầu rượu treo ở bên hông, buộc chặt cùng một chỗ với cái ngọc bội kia, hai tay ôm lấy ót, “Đọc sách sao, từ nhỏ đã cảm thấy không thú vị.”
Đi ra rất xa, trong hoàng hôn, nương một chút ánh sáng cuối cùng, Trần Bình An nhìn lại tường thành nguy nga của kinh thành Đại Tùy.
Thôi Sàm trầm mặc dọc đường chợt cười phá lên, “Ha ha, ta đã biết ngươi sẽ nhịn không được!”
Trần Bình An chưa để ý tới Thôi Sàm nói móc, nghiêm túc hỏi: “Ta có phải nên ở lại thư viện vài ngày, tốt xấu tận mắt thấy bọn Bảo Bình đọc sách rồi lại đi hay không?”
Thôi Sàm bị vấn đề thình lình xảy ra này hỏi làm cho có chút không kịp trở tay, nghĩ một chút, “Đi sớm đi muộn đều giống nhau.”
Thôi Sàm phát hiện Trần Bình An liếc mình một cái, vẻ mặt chán ghét “Ta hỏi là hỏi suông, ngươi nói là nói vô ích”.
Thôi Sàm thực sự có chút buồn bực, mặt đầy ủy khuất nói: “Ta tốt bụng giải ưu giải nạn cho tiên sinh, tiên sinh như vậy không ổn đâu nhỉ?”
Trần Bình An nhìn bầu rượu buộc treo bên hông Thôi Sàm, rất nhanh thu hồi tầm mắt, thở dài, sau đó đẩy nhanh bước chân tiến lên, vùi đầu chạy đi.
Sắc mặt Thôi Sàm không thay đổi, chỉ là trong bụng đầy chấn động, sao vậy, Trần Bình An cũng có lúc muốn uống rượu?
Ồ. Thì ra thiếu niên đã biết tư vị sầu.