← Quay lại trang sách

Chương 428 Nhân sinh nếu có không vui

Chương 428

Chiếc xe ngựa Cao Huyên tặng lững thững đến chậm, giữa màn trời đã khuya, mới đuổi tới bên Trần Bình An, mã phu là lão giả mặt trắng không có râu, từng đi theo hoàng tử Đại Tùy cùng đi tới hướng Ly Châu động thiên, từng cùng Trần Bình An có duyên hai lần gặp mặt, chỉ là so với Cao Huyên thân thiện ân cần, lão nhân thần sắc lãnh đạm, sau khi giao xe ngựa, liền đi bộ trở lại kinh thành, lão hoạn quan quay đầu nhìn Thôi Sàm thêm mấy lần, Thôi Sàm vội vàng đánh giá phong thái con tuấn mã đó, chậc chậc lấy làm khen, đối với ánh mắt quan sát của lão nhân, hồn nhiên bất giác.

Thôi Sàm nhảy lên xe ngựa, chủ động nhận chức trách xa phu, ngoắc tay nói với Trần Bình An: "Tiên sinh, xe ngựa không bị động chân tay, hai ta an tâm ra đi."

Thôi Sàm tự cho mình một bạt tai, "Cái gì ra đi, xui xẻo quá, chạy đi chạy đi."

Trần Bình An nhìn quanh bốn phía, sắc trời hôn ám, bởi vì lý do kinh thành dạ cấm, quan đạo ban ngày người ngựa như nước chảy giờ có vẻ vô cùng lạnh lẽo.

Trần Bình An lắc đầu nói: "Vừa lúc ta luyện tập tẩu thung, ngươi chạy xe là được, chỉ cần đừng quá nhanh, ta đều theo được."

Thôi Sàm biết tính cách bướng bỉnh của Trần Bình An, cũng không hề lãng phí nước miếng, chậm rãi chạy xe đi trước, uống miếng rượu, khoan thai cao giọng nói: "Trăm việc bận ngàn việc ưu, kết quả là vạn sự hưu, trời lạnh lắm rồi mùa thu đã tới rồi!"

Trần Bình An yên lặng đi theo phía sau xe ngựa, không ngừng lặp lại Lục Bộ Tẩu Thung của Hám Sơn Quyền Phổ, tẩu thung lập thung hai động tác đã thuộc nằm lòng.

Hơn phân nửa đêm Thôi Sàm vẫn hồ ngôn loạn ngữ, nho gia kinh điển cũng đọc, thi từ khúc phú cũng niệm, đủ loại, miệng vốn không có nhàn rỗi.

Cuối cùng ngay cả "Ta có một con lừa già, cho tới bây giờ vẫn chưa cưỡi" cũng được nhắc tới, nghe đến đó, Trần Bình An vốn kiên trì gần một canh giờ phun ra một ngụm trọc khí, dừng tẩu thung lại, lên tiếng nói: "Ta lên xe nghỉ ngơi một lát."

Lên xe rồi, đặt túi đeo nơi thùng xe, Trần Bình An lúc này mới phát hiện trong góc có các bình các vại chất thành quả núi nhỏ, chỉ là ánh sáng u ám, không thấy rõ là vật gì, mã phu Thôi Sàm cười nói: "Có vài hũ rượu ngon, có đạo gia luyện khí, đan dược chữa thương, ngay cả son môi bột nước đều có, Cao Huyên này cũng là thú vị đó, nói thật không nói chuyện trận doanh địch ta, cùng là hoàng tử điện hạ như nhau, Cao Huyên so với thân đệ đệ Tống Tập Tân bằng hữu của ngươi, cũng từng là đệ tử của ta, càng thêm... chiêu hiền đãi sĩ?"

Trần Bình An ngồi ở phía sau, Thôi Sàm nghiêng người mà ngồi, hai chân thả ra ngoài, lắc đầu nói: "Tống Tập Tân chưa bao giờ là bằng hữu của ta."

Thôi Sàm phá đám: "Vậy hôm nay Tống Tập Tân đã đổi tên thành Tống Mục hẳn là sẽ đau lòng lắm đây. Trước khi hắn rời khỏi ngõ Nê Bình, Tề Tĩnh Xuân đưa cho Triệu Diêu một con dấu 'Thiên hạ nghênh xuân', lại đưa cho Tống Tập Tân hắn sáu quyển sách, ba bản tạp thư, thuật toán 《 Tinh Vi 》, sách dạy đánh cờ 《 Đào Lý 》, tập tản văn 《 Sơn Hải Thư》, ba bản Tề Tĩnh Xuân chọn lựa từ trong bộ sách học vỡ lòng, 《 Lễ Nhạc 》, 《 Quan Chỉ 》, 《 Tiểu Học 》, còn Tống Tập Tân đối với tiên sinh của ngươi thái độ thực phức tạp, hắn đại khái vì cầu tâm an, thời điểm ra đi để lại trên bàn trong phòng ba quyển sách, bổn ý là tặng cho Trần Bình An ngươi, nhưng lòng người phức tạp ở chỗ, thật ra trong lòng Tống Tập Tân biết rõ ràng, cho dù tiên sinh ngươi lấy được chìa khóa cửa phòng ném trong viện nhà ngươi, ngươi cũng tuyệt đối không một mình lấy đi bộ sách, sẽ không khiến lương tâm của Tống Tập Tân hắn áy náy không yên, tiên sinh, người kia có phải rất thông minh hay không?"

Thôi Sàm nói một lô một lốc những bí mật không muốn người ta biết, nhưng mà có một việc hắn không hề nói ra.

Chuyện hắn đoán mấy quyển sách, thật ra là Tề Tĩnh Xuân đã sớm liệu định, Tống Tập Tân sẽ không coi trọng ba quyển học vỡ lòng, sẽ lựa chọn lưu lại đưa cho Trần Bình An.

Chơi cờ, bố cục, tính tâm những chuyện này, Thôi Sàm trước kia tự nhận hơn xa Tề Tĩnh Xuân, hôm nay quay đầu lại nhìn, đương nhiên là mười phần sai.

Trần Bình An thấp giọng nói: "Tống Tập Tân vẫn luôn rất thông minh."

Thôi Sàm tò mò hỏi: "Ngươi với hắn quan hệ căng thẳng như vậy, là vì hắn lừa tiên sinh ngươi vi phạm lời thề?"

Trần Bình An không nói lời nào.

Thôi Sàm cười nói: "Đừng trách ta lắm miệng, cũng không phải cố ý giải vây cho Tống Tập Tân, ta chỉ nói sự thật với ngươi, bất luận đúng sai, trong chuyện này Tống Tập Tân làm vậy là có căn nguyên, thật ra đạo lý rất đơn giản, Tống Tập Tân ăn ngon mặc tốt ở tốt, mọi thứ đều mạnh hơn so với tiên sinh ngươi, sau lại còn có tỳ nữ hầu hạ khởi cư, đọc sách chơi cờ thư pháp mọi thứ tinh thông, nhưng mà càng như thế này, khúc mắc trong lòng hắn sẽ càng lớn."

Trần Bình An rốt cuộc mở miệng, "Lúc ấy hắn bị hiểu lầm là con trai riêng của Đốc tạo quan, từ nhỏ đã bị hàng xóm láng giềng chọc tới cột sống, rất nhiều người mắng sau lưng thật sự khó nghe."

Thôi Sàm gật đầu nói: "Cho nên a, Tống Tập Tân mỗi ngày nhìn tiên sinh ngươi, sẽ nghĩ 'Dựa vào cái gì Trần Bình An ngươi một kẻ chân đất thiếu chút nữa đói chết nghèo kiết hủ lậu, tốt xấu còn có thể có cha mẹ, mà Tống Tập Tân ta lại không có? Thậm chí ngay cả tên họ của mẫu thân cũng không biết? ' "

Thôi Sàm lắc lắc đầu, "Chuyện khiến cho Tống Tập Tân chịu không nổi, là tiên sinh ngươi thân thế thê thảm như thế, nhưng mà ở trong mắt Tống Tập Tân người hàng xóm này, hình như là mỗi ngày đều sống khoái hoạt vui vẻ hơn so với hắn, ăn no thì nằm xuống ngủ một giấc, ngủ đã rồi thì rời giường đi làm việc, cái này quả thực sẽ làm Tống Tập Tân khó chịu, cả người không thoải mái. Cho nên a, hắn không thoải mái, muốn ngươi cũng không thoải mái, hắn biết ngươi quan tâm nhất cái gì, muốn khiến ngươi mất đi cái đó."

Trần Bình An nhớ lại đêm mưa to trong ngõ Nê Bình kia, đó là lần đầu tiên hắn muốn giết người, lúc ấy Tống Tập Tân thiếu chút nữa đã bị hắn bóp chết trên vách tường.

Lưu Tiện Dương và hắn cùng nhau chạy trốn từ lò gốm, khả năng núp ở xa xa, không cẩn thận thấy được cảnh tượng này, cho nên một tháng sau, Lưu Tiện Dương cũng chưa làm sao dám nói chuyện với hắn, để cho Trần Bình An thắc mắc thật lâu.

Thôi Sàm tự cảm thấy cảm khái mà nói: "Có vài chuyện do tính trẻ con gây ra, vừa đáng sợ vừa buồn cười, vừa đáng giận vừa đáng thương. Bởi vì không phải chỉ có trẻ nhỏ mới có tính trẻ con, rất nhiều đại nhân vật quyền cao chức trọng, cũng sẽ trong một số chuyện quan trọng mà hành xử ngu ngơ không thể nói lý."

Trần Bình An hai tay bày ra tư thế kiếm lô, vẫn chưa luyện tập, thuần túy là tự nhiên mà làm vậy thôi, sắc mặt bình tĩnh nói: "Chuyện này ta đương nhiên hận chết Tống Tập Tân, nhưng mà chuyện thật sự khiến cho ta không thích Tống Tập Tân vốn không phải chuyện này."

Thôi Sàm rất ngạc nhiên, không nhịn được quay đầu hỏi: "Là như thế nào?"