← Quay lại trang sách

Chương 430 Hỉ nộ ái ố 2

Chương 430

Trên đường về quê, vẫn như cũ là đi qua hết qua núi rồi lại qua sông nước.

Chiếc xe ngựa kia đã được bán đi cả xe lẫn ngựa, Thôi Sàm bán ra với giá cao một ngàn năm trăm lượng, sau đó mua cho mình một rương sách tinh mỹ, xếp hết những đồ đạc mắc tiền vốn để trong thùng xe vào trong đó.

So với trước khi đi học ở trường xa, Trần Bình An có thể có thêm nhiều thời gian nhàn hạ để luyện tập Hám Sơn Quyền, cùng với dùng hết sức công phu để dùi mài pháp môn vận khí Thập Bát Đình.

Chỉ cần không phải thời tiết mưa to, mỗi ngày sớm muộn hai lần, hành thung của Trần Bình An sẽ đặc biệt thong dong, giống như là vẫn đang cùng bọn Lý Bảo Bình Lý Hòe luyện quyền.

Bên cạnh sẽ có một vị thiếu niên áo trắng đứng đó, đi theo hắn cùng nhau đánh quyền, đánh còn nhuần nhuyễn thuần thục, càng thêm phong thái thần tiên hơn so với Trần Bình An.

Mỗi khi gặp núi cao cùng đại thủy, Thôi Sàm sẽ lớn tiếng đọc điển tịch thánh hiền, Trần Bình An tuy không lên tiếng, nhưng mà sẽ theo bản năng đọc thầm ở trong lòng.

Hai người không hề giống như đêm đó trên quan đạo ngoài kinh thành Đại Tùy, nói ra những lời chân chính trong lòng, đa phần là suốt ngày cả hai không nói gì, Thôi Sàm thi thoảng sẽ lặng yên rời khỏi tầm nhìn của Trần Bình An, thời điểm trở về tâm tình có tốt có xấu, Trần Bình An cũng không hề truy cứu.

Cứ như vậy trong tiếng bánh xe không nhanh không chậm, hai người trên danh nghĩa hai thầy trò bình đạm vô kỳ từ mùa thu bước vào mùa đông.

Lộ tuyến khác rất nhiều so với lúc tới, là Thôi Sàm chọn lựa, Trần Bình An không có kiến nghị gì.

Hai người cũng đúng dịp được kiến thức một ít sự việc kỳ quái tin đồn thú vị, hoặc xa xa bàng quan hoặc người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, để cho Trần Bình An từ Đại Ly đi đến Đại Tùy vẫn như cũ sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Ở một hồ nước lớn phía đông Đại Tùy, hai người chạy đi trong đêm, dưới ánh trăng, xa xa nhìn thấy một đám phiêu dật tiên nhân ngự phong lăng không, lần lượt cầm trong tay một xích sắt thật lớn, cuối cùng hồ nước đại chấn, nhấc lên từng trận sóng gió động trời, các tiên nhân đúng là từ đáy hồ nhấc lên một khối cự thạch, to như đỉnh núi, cứ như vậy mạnh mẽ lôi lên khỏi hồ nước, nhẹ nhàng chuyển tới môn phái nhà mình.

Thôi Sàm giải thích giữa núi và nước, đều có các vật hội tụ từ khí linh tú, thế lực tiên gia trên núi, xưa nay thích vận dụng thần thông để cướp lấy, chuyển về trong tông môn bang phái, coi như là độc chiếm, để giúp trấn áp sơn thủy vận khí. Thôi Sàm còn cười nói, thế lực tiên gia kia coi như có chút lương tâm, lựa chọn làm việc ban đêm, hơn nữa còn chịu bỏ ra tiền vốn, mua xiềng xích thiết tinh giá cao, nếu là tiên gia bình thường, làm gì quản những thứ này, tùy tiện mua lượng lớn xích sắt giá rẻ, về phần ngọn núi giữa đường rơi xuống đất, có tạo thành tai ương cho phàm nhân hay không, quan phủ địa phương nào dám so đo, trừ phi là rơi đụng vào bên trong đại thành, thật sự không thể giấu diếm, cuối cùng quá nửa cũng là thế lực tiên gia bồi thường tiền tượng trưng là xong việc.

Nơi hùng sơn trùng điệp giao giới giữa Đại Tùy và Hoàng Đình quốc, Trần Bình An nhìn thấy một bầy cá hình dáng giống như cá trích, lại đang chậm rãi di chuyển dọc theo sơn đạo, cả người lầy lội cũng không xá gì.

Thôi Sàm nói đó là Quá Sơn Tức, có thể rời khỏi nước nửa tháng mà không chết, yêu cầu của Quá Sơn Tức đối với chất lượng nước trong đầm cực cao, một khi chất lượng nước vốn đang có bị phá hư, sẽ không thể tiếp tục sống, mà lập tức chủ động chuyển nhà, nguồn nước càng dư thừa linh khí, Quá Sơn Tức sinh sản sinh lợi càng tốt, hơn nữa bên trong vạn con sẽ sinh ra một linh vật cả người vàng óng ánh, cho nên thế lực trên núi bình thường đều nguyện ý nuôi dưỡng vật ấy, để mà thấy mầm biết cây, tinh chuẩn phán định tình hình linh khí lưu tán của phủ đệ tông môn.

Sau đó ở trong một châu thành phồn hoa của Hoàng Đình quốc, bên trong phố xá sầm uất, lại có hai gã kiếm tu trẻ tuổi đang khống chế phi kiếm, cách mặt đất không quá nửa trượng, bay nhanh xuyên qua trong đám người, tựa như là đang so đấu trình độ ngự kiếm của ai tốt hơn, hoàn toàn không để ý trên đường người đi đường gà bay chó sủa, một ít dân chúng không tránh kịp, trực tiếp bị phi kiếm mũi nhọn sắc bén đâm bị thương, ngã xuống đất rên rỉ không thôi.

Thời điểm ngự kiếm kiếm tu đi qua phụ cận Trần Bình An, một lão giả sợ tới mức lảo đảo ngã sấp xuống, tả hữu tránh né hai lần, vừa vặn đụng phải lộ tuyến chếch ra của kiếm tu, kiếm tu tuổi còn trẻ, không muốn bại bởi vị đồng bạn gần trong gang tấc phía sau kia, mắt thấy nếu như dừng lại đột ngột sẽ bị đuổi kịp và vượt qua, vẻ mặt tức giận, dứt khoát gia tốc tiến về phía trước.

Nếu không có Trần Bình An kéo lão giả lại, chỉ sợ cũng sẽ bị một kiếm đâm chết tại chỗ.

Kiếm kia tu chẳng những không cảm kích, ngược lại quay đầu hung hăng trừng mắt liếc Trần Bình An một cái.

Hai gã kiếm tu cao cao tại thượng, một trước một sau, cứ như vậy chợt lóe rồi biến mất.

Dân chúng trong châu thành, đối với điều này tất nhiên sợ hãi không thôi, nhưng mà không có bất luận kẻ nào có ý muốn truy cứu, ngay cả mắng chửi, đều chỉ dám đè thấp tiếng nói.

Thôi Sàm đang khoanh tay đứng nhìn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, nếu là Luyện khí sĩ khác còn chưa chen thân vào trong ngũ cảnh, sẽ không quá cả gan ở trong châu thành một quốc gia mà hoành hành ương ngạnh như thế, bởi vì Luyện khí sĩ thế gian xem kiếm tu là hiếm lạ quý giá nhất.

Sau khi lão giả cảm ơn rối rít rồi bối rối rời đi, Trần Bình An xoay người nhìn về phía hai gã kiếm tu bỏ đi, thật lâu không thu hồi tầm mắt.

Thôi Sàm lạnh nhạt nói: "Không quản không đâu, hơn nữa có thể quản như thế nào? Đuổi theo, đánh giết hai kiếm tu kia ư? Nhưng mà người ta từ đầu tới cuối cũng chưa giết người, hay là giảng đạo lý cùng người ta, tận tình khuyên bảo bọn họ về sau ngàn vạn đừng làm loạn như vậy? Lại nói thêm bước nữa, nắm tay ngươi đủ cứng rắn, làm cho người ta ngoài miệng đáp ứng ngươi, chờ ngươi rời khỏi, sau đó lại như cũ, ngươi có thể làm được gì? Thấy phiền hay không phiền? Ta thấy rất phiền."

Trần Bình An lắc đầu nói, "Ta chỉ có chút ít bản lãnh, sẽ không đuổi theo kịp."

"Nhưng thật ra ta hy vọng tiên sinh tham gia náo nhiệt này, ta làm đệ tử, trên đường chỉ biết ăn tạp uống tạp, áy náy không chịu nổi, tốt xấu gì cũng phải để cho ta vì tiên sinh giải tỏa muộn phiền chứ.”

Thôi Sàm nói toàn những lời khích tướng, thấy tiên sinh nhà mình không đáp lời, tò mò cười dò hỏi: "Đợi cho về sau đủ bản lãnh hay sao?"

Trần Bình An cõng gùi tre lớn lên lưng tiếp tục đi, "Vậy đợi tới ngày đó rồi nói sau."

Thôi Sàm nhanh chân đuổi kịp, cười tủm tỉm truy hỏi: "Tiên sinh, ngày đó là ngày nào?"

Trần Bình An trả lại một câu, "Dù sao cũng không phải ngày mai."

Thôi Sàm lóc ca lóc cóc đi theo phía sau, "Nếu là ngày mốt thì tốt rồi, đệ tử ta được nở mày nở mặt theo."

Trần Bình An ngẩng đầu nhìn sắc trời, đột nhiên nhớ lại đợi mình về tới quê nhà, cũng xấp xỉ lễ mừng năm mới, suy nghĩ có nên tranh thủ mua trước mấy câu đối xuân, bên Hồng Chúc trấn Đại Ly của bọn họ, mấy thứ giống như vậy không nhiều lắm.

Đúng vào lúc này, Thôi Sàm cũng ngẩng đầu, nhưng là nhìn về phía một tòa cao lầu, ồ một tiếng, khóe miệng nhếch lên, "U a, thú vị đó."