Chương 429 Hỉ nộ ái ố 1
Chương 429
Trần Bình An chậm rãi nói: "Lần đó Lưu Tiện Dương thiếu chút nữa bị đánh chết, vậy mà Tống Tập Tân lại ngồi xổm trên bờ tường, châm ngòi thổi gió, hận không thể thấy Lưu Tiện Dương bị người ta đánh chết tươi, người như vậy, thực... đáng sợ."
Thôi Sàm im lặng.
Trần Bình An ngẩng đầu, nhìn phía phương xa, "Bên chỗ nhà cũ bọn ta có câu phương ngôn, nói là người ta gánh vác trách nhiệm thì mình không mệt mỏi, ta cảm thấy cái này không có gì, nhưng mà nếu bởi vì cảm thấy vui thú mà xấu xa đến đặt thêm cục đá lên trọng trách của người khác, người như thế, làm sao làm bằng hữu được?"
Thôi Sàm trêu ghẹo nói: "Tống Tập Tân cũng không đặt thêm tảng đá lên trọng trách trên vai ngươi, trên thực tế, khả năng ở sâu trong nội tâm Tống Tập Tân thực hy vọng trở thành bằng hữu với ngươi, bởi vì hắn cũng đủ thông minh, vô cùng rõ ràng nên làm bằng hữu cùng người nào, ví dụ như trong lòng hắn vốn xem thường Triệu Diêu khôngthông minh bằng mình, nhưng cũng sẽ lôi kéo quan hệ cho gần gũi."
Trần Bình An lắc đầu nói: "Ta không thích người như vậy."
Thôi Sàm không biết vì sao nói một câu thiệt tình đầy lương tâm, "Con người ngươi như vậy, về sau cũng sẽ có rất nhiều người không thích ngươi."
Trần Bình An cười nói: "Ta muốn nhiều người thích ta làm gì, một người ăn no cả nhà không lo, ta lại không có ý đồ gì với người khác."
Thôi Sàm xoay người giơ ngón tay cái với Trần Bình An, "Tiên sinh ngươi như vậy gọi là Bích lập thiên nhẫn, vô dục tắc cương” ()! Đệ tử ta bội phục bội phục!"
(Vách núi sừng sững nghìn trượng, vì không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực)
Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Ta biết ngươi muốn ướm lời ta, muốn tìm hiểu một vài thứ ta không biết, nhưng không sao hết, nói ra những lời này, trong lòng ta dễ chịu hơn."
Thôi Sàm cười ha ha nói: "Tiên sinh ngươi là đại trí giả ngu, đệ tử ta là đại ngu nhược trí, hai ta luận bàn học hỏi lẫn nhau, về sau liên thủ, nhất định vô địch khắp thiên hạ."
Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Ngươi có quen biết A Lương không? Đoạn về con lừa già đó, trước kia A Lương cũng từng hát."
Thôi Sàm sắc mặt khẽ biến, ừ một tiếng, "Đã quen biết từ sớm, còn sớm hơn một chút so với Tề Tĩnh Xuân, so với Mã Chiêm Mao Tiểu Đông cũng sớm hơn, thời điểm ta cùng lão nhân uống rượu giải sầu, bọn họ không chừng còn đang nghịch bùn ở chỗ nào đó."
Trăng sao lẻ loi, thanh phong quất vào mặt.
Thiếu niên áo trắng có nốt ruồi nơi mi tâm, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô tội nổi lên chút vẻ u sầu, cười khổ nói: "Sau khi ta rời khỏi quê nhà, cũng là giống như các ngươi đi học ở trường xa, chỉ là so với ngươi đi còn xa hơn nhiều lắm, bởi vì tâm cao khí ngạo, rốt cuộc hung hăng bị mất mặt, cuối cùng trong lúc bốc đồng, bái làm môn hạ lão tú tài, lúc ấy lão tú tài thanh danh không nổi, học vấn cũng bị coi là có manh mối dị đoan, cho nên ta là đệ tử thứ nhất của ông ấy."
"Tên họ Tả, Tề Tĩnh Xuân, những người này lục tục tiến vào môn hạ của lão nhân, nhập thất đệ tử, thật ra không nhiều lắm, lão tú tài là người chuyện không có gì cũng phải nói rõ ràng, truyền thụ học vấn, một đạo lý vô cùng đơn giản, nói hai ba câu có thể giảng giải rõ ràng, hắn có thể nói cả ngày, thật sự không có tinh lực thu nhiều đệ tử đi theo bên người. Ký danh đệ tử, tương đối nhiều hơn một ít, về phần chó săn không ngại tự xưng môn hạ Văn Thánh, đông nghịt, như cá trên sông, nhiều vô số kể."
"Mà A Lương, lại quen biết lão tú tài sớm hơn so với ta. Ngay từ đầu A Lương là đến cửa muốn đánh lão tú tài, lão tú tài là ai a, cái miệng đó lợi hại thật sự, mỗi một giáp hoa sẽ một lần giải thích tam giáo biện luận chuyện tình hung hiểm nhất trên đời này, một lần duy nhất! Có bao nhiêu phật tử đạo đài bởi vậy rơi vào bàng môn tả đạo, trở thành dị đoan đáng thương nội trong tự đạo, phía trước phong quang, phía sau thê thảm, cực kỳ bi thảm. Trước khi ta phản xuất sư môn, tin tưởng tràn đầy giải thích trước kia bản thân đề ra, không phải là vì muốn giúp đỡ... Không nói chuyện này nữa, hảo hán không đề cập tới dũng khí năm đó. Sự thật chính là cũng chỉ một mình lão tú tài, ở trên lịch sử liên tiếp tham gia hai lần biện luận, mấu chốt là để hắn thắng ầm ĩ tới hai lần, quên đi quên đi, tiên sinh ngươi tạm thời không cần biết điều này, dù sao lúc ấy lão tú tài, chậc chậc, nói là độc nhất trên đời này cũng đều không đủ, thuộc loại được vinh danh là ‘nhất gia chi học, minh nguyệt đương không’ tuyệt thế phong thái, không phải người đọc sách, tuyệt đối không thể lãnh hội. Bằng không ngươi cho là lão nhân công danh tú tài đáng thương thế kia có thể để cho người ta mời vào Văn Miếu cung? Còn liên tiếp hướng tới những vị trí trên nữa? Nơi tiểu quốc kia của lão tú tài, sau lại đều hận không thể phong hắn làm 'Trạng Nguyên tổ tông', lão tú tài lại không muốn, nhưng vẫn phải cố gắng nhịn lại. Ngươi thấy thế nào?"
"Tóm lại lão gia này thường xuyên qua lại, nói đến nỗi A Lương trở nên mơ hồ, hai cừu gia ngược lại thành bạn rượu tốt nhất, địa vị lão tú tài càng ngày càng cao, tu vi A Lương càng ngày càng cao, hai người hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, quan hệ vẫn tốt lắm, A Lương với ta, Tề Tĩnh Xuân, còn có họ Tả, ba người quan hệ tốt nhất, A Lương vì ba người bọn ta, dằn vặt không ít, hơn nữa vì Tề Tĩnh Xuân cùng họ Tả kia, đánh đến tựa như long trời lỡ đất, rung động tâm can!"
Nói tới đây, Thôi Sàm hiểu ý cười nói: "Mỗi lần A Lương trở lại trước mặt bọn ta, đều sẽ bắt đầu thổi phồng lên, cái gì 'Cứ cho là ba thằng nhóc chùi đít các ngươi mạnh như vậy, A Lương ta mới là mạnh nhất a', cái gì 'Các ngươi không biết, hôm nay ta đi đại sát trong tông môn bốn phương, một đám tiên tử này chỉ hận tu vi không đủ cao, nếu không nhất định muốn ăn sống nuốt tươi A Lương ta, ài, khó tiêu hóa nhất là mỹ nhân ân, các ngươi tuổi còn nhỏ, có thể sẽ không hiểu."
Thôi Sàm uống ngụm rượu, "A Lương có một điểm tốt lắm, nói chuyện cũng không thổi chém gió, không giống người đọc sách bọn ta."
Thôi Sàm một hơi nói nhiều như vậy, cuối cùng đưa lưng về phía Trần Bình An cười nói: "Tốt rồi, cũng giống như ngươi, trong lòng ta cũng thống khoái hơn."
Trần Bình An sớm nhắm mắt lại, yên lặng luyện tập kiếm lô thung, nhưng mà rõ ràng, toàn bộ lời nói, thiếu niên đều nghe cẩn thận, không sót một chữ.
Thôi Sàm sắc mặt bình thản, "Tán gẫu luyên thuyên quá nhiều rồi, không thay đổi được chuyện sau này ta vẫn là người xấu, ngươi vẫn là người tốt."
Trần Bình An mở mắt ra, "Ta đi xuống tiếp tục luyện tập tẩu thung."
Thôi Sàm cười to nói: "Được rồi."
Sau khi Trần Bình An nhảy xuống xe ngựa, tiếp tục yên lặng tẩu thung bước nhanh.
Thôi Sàm từng chút một thu liễm ý cười, đưa tay ra đến uống hớp rượu cuối cùng trong bầu rượu, bỗng nhiên có chút thất thần, lẩm bẩm nói: "Trần Bình An, ngươi cho rằng con người ngươi như thế không đáng sợ sao?"
Phía sau xe ngựa có tiếng nói vang lên, "Ta nghe thấy rồi."
Thôi Sàm cười ha ha, "Tiên sinh thính lực tốt, không hổ là kỳ tài tập võ ngàn năm một thuở trăm năm khó gặp, về sau nhất thống giang hồ, thiên hạ vô địch, sắp tới ngày đó rồi!"
Thiếu niên giầy rơm tức giận trả lại cho hắn một câu, "Ta cảm ơn ngươi a."