← Quay lại trang sách

Chương 459 Lòng trĩu xuống

Chương 459

Bọn họ cũng không ngốc, không thực sự nếm qua đau khổ, Lý Hòe sẽ không giống như sau một đêm đã trưởng thành, chỉ là đứa nhỏ đã hiểu chuyện này không muốn nói những chuyện không vui mà thôi.

Lý Hòe mang theo hán tử đi ra cửa, ngoài cửa không xa lắm chính là một hồ nước nhỏ, hai người chậm rãi đi dọc đường nhỏ quanh bên hồ, Lý Hòe hỏi: "Cha, ngọn núi Đông Hoa Sơn này có lớn bằng những ngọn núi nơi nhà cũ cha từng đi qua không?”

Hán tử cười nói: "Có núi to hơn, có núi nhỏ hơn.”

Đáp án giống như con người của hán tử, nhàm chán vô vị.

Lý Hòe liếc nhìn xem thường, ngồi xổm bên hồ, nhặt lấy một hòn đá ném vào trong hồ, "Cha, chỉ cần nhìn cha đối xử với mẹ con tốt như vậy, cũng rất tốt rồi."

Hán tử không khéo nói chuyện, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Lý Hòe đột nhiên thấp giọng nói: "Cha đối với con cũng tốt lắm. Trước kia, thực xin lỗi a."

Hán tử ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng nói: "Làm gì có chuyện con cái nói xin lỗi cha, không cần đâu."

Hán tử nhanh chóng khổ sở nói: "Con nói như vậy, trong lòng cha hốt hoảng, thấy không quen."

Lý Hòe nhếch miệng, quay đầu nhìn nam nhân từng hại mình bị bạn cùng học ở trường tư xem thường, nhẹ giọng nói: "Cha, con nhát gan, là giống cha hay là giống mẫu thân a, theo lý thuyết cha còn dám tự mình đi lên núi, con còn không dám, trước kia khi ở cùng Trần Bình An, không cảm nhận được cái gì, ở nhà quen rồi, nên cảm thấy ai cũng rất tốt với con, không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao, hiện tại mới biết được căn bản không phải như vậy, bên ngoài bại hoại hơn nhiều. Trần Bình An tuy không thích nói chuyện, tính tình so với cha không khác biệt mấy, đối với ai cũng tốt, đó là thật sự hận không thể lấy ra cho hết toàn bộ đồ tốt trên người, ngoài miệng chưa bao giờ nói cái gì, cũng chỉ biết vùi đầu làm việc..."

Lý Hòe nói tới đây, có chút thương cảm, "một lần duy nhất Trần Bình An đối tốt với chính mình, là nhận lời bọn con thời điểm cùng nhau tiến vào thư viện, hắn sẽ mặc quần áo mới, không đi giầy rơm nữa, đáng tiếc cuối cùng hắn không lộ diện, lén bỏ đi rồi, con rất nhớ hắn a."

Hán tử đưa bàn tay to thô ráp dày rộng ra, nhẹ nhàng đặt lên trên đầu đứa nhỏ, "Lớn rồi đó."

Lý Hòe đưa tay vuốt ve bàn tay hán tử, tức giận nói: "Không đâu, lúc rời khỏi nhà là bảy tuổi, bây giờ còn chưa qua năm mới nha, cho nên vẫn là bảy tuổi."

Hán tử hai tay xếp lại đặt lên trên bụng, ngồi nhìn về phía hồ nước, bắt đầu ngây người, cuối cùng áy náy nói: "Cha đời này không có bản lãnh gì, không cho các con sống được nửa ngày tốt đẹp, hơn nữa còn khiến con bị người ta xem thường, đọc sách không vui vẻ, trong đầu cha..."

Lý Hòe khoát tay, cắt ngang lời hán tử, giọng điệu chững chạc hơn tuổi nói: "Cha không phải con nói cha a, bao nhiêu tuổi rồi, còn nói những lời khách sáo như vậy."

Đứa nhỏ trầm mặc một lát, cúi đầu, "Cha, thật ra nhìn thấy bộ dáng ban nãy của cha trước mặt tiên sinh, con rất khó chịu."

Hán tử rắn chắc cũng nghe được con trai mình nói ra câu nói trong lòng, nghe xong hung hăng day day hai má, luôn cảm thấy mình là thật có lỗi với đứa nhỏ có hiểu biết như vậy.

Lý Hòe cuối cùng đứng lên, cười nói: "Cha, hai ngày này tranh thủ mang theo mẫu thân và tỷ tỷ cùng nhau đi dạo kinh thành Đại Tùy, cho dù không mua nổi thứ tốt, nhìn ngắm cũng được. Về sau chờ con đọc sách có chút tiền đồ, sau đó sẽ mua cho mọi người! Đi nào, mẫu thân nhát gan, không có chúng ta ở bên cạnh, nhất định sẽ lo lắng."

Lý Hòe còn nói rất thành thật: "Cha, về sau nhất định phải tốt với mẹ, tính tình mẹ như vậy, nói chuyện không lọt tai, nhưng cha là nam nhân mà, nên rộng lượng chút phải không nào?”

Hán tử dùng sức gật gật đầu, sau khi đứng lên, lại nói hắn muốn ở một mình một lát, ngắm nhìn phong cảnh.

Lý Hòe chầm chậm đi thẳng trở về, sôi nổi, vô ưu vô lự, rõ ràng còn đi với tư thế quyền thung rất hồ đồ.

Hán tử đột nhiên kêu con trai lại.

Lý Hòe ở xa xa xoay người, thắc mắc: "Cha, sao vậy? Muốn tìm nhà vệ sinh?"

Hán tử vươn ngón tay cái với hắn, "Tốt lắm!"

"Còn phải nói?!"

Đứa nhỏ liếc trắng mắt thật lâu, chạy đi mất.

————

Sau khi Lý Hòe đi rồi, hán tử lắc lắc cổ tay, sau khi nhìn quanh bốn phía, trầm giọng nói: "Họ Thôi kia, đi ra!"

Một thiếu niên áo trắng ngọc thụ lâm phong từ phía sau một gốc cây đại thụ chậm rãi đi ra, cười làm lành nói: "Lý Nhị đại gia đến đây a, hạnh ngộ hạnh ngộ, trước tiên nói rõ, hôm nay ta cũng không phải là Đại Ly quốc sư gì, đã là Thôi Đông Sơn rồi, với nhi tử bảo bối Lý Hòe nhà ngươi, xem như một nửa sư huynh đệ đồng môn, ngươi cũng không thể đánh người lung tung."

Hán tử tên là Lý Nhị mặt không chút thay đổi, "Ngươi cứ nói rõ sự tình! Thứ nhất, quá trình sự tình, đừng ăn bớt ăn xén, thứ hai, ta không đảm bảo sẽ không đánh chết ngươi."

Thiếu niên Thôi Sàm, hoặc có thể nói là Thôi Đông Sơn cẩn thận đánh giá hán tử, nhìn vị vũ phu thuần túy thiếu chút nữa đánh chết tươi phiên vương Tống Trường Kính, thiếu niên tâm tình cực kỳ phức tạp, còn có chút cảm khái, thở dài nói: "Vậy thứ cho ta từ từ nói chuyện."

Lúc ấy ở trong Ly Châu Động Thiên, một hồi cửu cảnh đỉnh phong chi chiến kinh thiên địa quỷ thần khiếp kia, sau khi Tống Trường Kính thành công phá cảnh, dấn thân vũ phu thập cảnh trong truyền thuyết, trở thành vị chỉ cảnh đại tông sư thứ hai hàng thật giá thật của Đông Bảo Bình châu, mấu chốt là Tống Trường Kính trẻ tuổi như thế, dùng "Như mặt trời giữa trời" để hình dung cũng không đủ, nhưng mà vì sao Tống Trường Kính có thể ở những năm tứ tuần, lại thành công phá vỡ bình cảnh, bên ngoài căn bản không thể nào biết được.

Nhưng mà võ nhân thất cảnh sau khi phá cảnh, mỗi một lần đều là cửa ải sinh tử to lớn nói chết sẽ chết, hầu như tất cả đều là ở trong sinh tử tuyệt cảnh mà nghịch thế phá vỡ, cái này đã là thường thức võ đạo thiên hạ, mà điều này mang ý nghĩa tựa như khối đá mài dao, còn đối thủ kia, kém cỏi nhất cũng là đỉnh phong cường giả lực lượng ngang nhau.

Vì sao Tống Trường Kính thăng nhập đệ thập cảnh, mà rõ ràng chiến lấy thứ Lý Nhị không có? Vì sao Dương lão nhân ngay từ đầu đã hạ quyết tâm có thể buôn bán cùng Tống Trường Kính? Phải biết rằng hai vị vũ phu thuần túy cửu cảnh đỉnh phong, một khi giao thủ, tất nhiên là cảnh tượng long trời lỡ đất, đánh tới cuối cùng, không phải ai muốn thu tay lại có thể thu tay lại. Với tính cách không thấy con thỏ không vung ưng của Dương lão nhân, vì sao phải mạo hiểm Lý Nhị đánh chết Tống Trường Kính, có khả năng trở thành tử địch của toàn bộ Đại Ly vương triều? Cũng muốn để cho Tống Trường Kính bị buộc phải nhận trận cơ duyên phá cảnh không thể không tiếp nhận này?

Đối với điều này Thôi Đông Sơn vẫn luôn cảm thấy kỳ quái.

Cho tới bây giờ ở cự ly gần nhìn thấy bản nhân Lý Nhị khí thế lộ ra ngoài, Thôi Đông Sơn mới hiểu ra một chút.

Bởi vì trụ cột cửu cảnh của Lý Nhị, đánh với Tống Trường Kính càng thêm kiên cố, càng thêm hùng hậu!