← Quay lại trang sách

Chương 460 Lòng trĩu xuống 2

Chương 460

Cho nên Lý Nhị tễ thân đệ thập cảnh, sẽ càng cần ma luyện nhiều hơn. Một khi thành công, cùng là thập cảnh, mặc kệ Tống Trường Kính thiên phú dị bẩm như thế nào, trận sinh tử chi chiến tiếp theo, tám chín phần mười vẫn sẽ thất bại dưới tay Lý Nhị cả tòa Đông Bảo Bình Châu hầu như không người nào nghe nói tới!

Thôi Đông Sơn khúc chiết nói lại những chuyện xảy ra gần đâu, từ đầu tới đuôi, không nhìn ra sắc mặt hán tử có chút biến hóa nào.

Thôi Đông Sơn cười nói: "Đại Tùy nội tình thâm hậu, không thể khinh thường, nhưng đừng dính vào, hơn nữa, ta đã trút giận thay toàn bộ mấy đứa nhỏ, giáo huấn Thái Kinh Thần Luyện khí sĩ thập cảnh kia, kế tiếp con đường đi học của bọn họ sẽ thuận buồm xuôi gió, hơn nữa có ta chiếu cố, không có phiền toái gì."

Nhưng mà Thôi Đông Sơn lại bụng dạ khó lường mà lửa cháy đổ thêm dầu, "Nhưng mà, ba kẻ chung phòng với Lý Hòe, ba thằng nhóc đó cũng đã xin lỗi, cũng trả lại đồ cho Lý Hòe, nhưng mà trưởng bối nhà bọn họ tới hôm nay còn chưa rên một tiếng, như vậy là không tốt lắm, nếu như thật sự tức giận, vậy thì có thể tìm đến nhà bọn họ nói chuyện."

Hán tử nhìn hắn một cái.

Thiếu niên áo trắng vội giơ hai tay lên, vô cùng u oán nói: "Tất cả những chuyện này, không có một chút quan hệ nào tới Thôi Đông Sơn ta. Cho dù có, cũng là có liên quan với vị quốc sư kinh thành kia, ví dụ như ngươi lần này đến kinh thành Đại Tùy, ta không phủ nhận, vô cùng có khả năng là ý của hắn cùng Dương lão nhân. Cho nên ta so với ai khác đều càng thêm tủi thân và uất ức a, hôm nay thần hồn chia lìa, nói không chừng về sau còn phải một mình chơi cờ đối nghịch với chính mình, ngươi nói ta thảm hay không? Lý Nhị ngươi nhẫn tâm ra tay đối với ta?"

Lý Nhị không kiên nhẫn nói: "Bớt làm trò này với ta đi, các ngươi tính kế như thế nào, là chuyện của các ngươi, chỉ cần chớ chọc ta, chớ chọc đến nhà của ta, ta quản các ngươi suy nghĩ cái gì? Nhưng mà hiện tại, con ta bị người ta khi dễ thành như vậy, để cho người ta khi dễ... con mẹ nó còn không dám nói nửa chữ với cha mẹ mình!"

Hán tử phun ra một ngụm nước miếng, kẻ bất lực luôn khiến người ta phát bực kia cười lạnh nói: "Con mẹ ngươi Đại Tùy!"

Thôi Đông Sơn cảm thấy như mũi nhọn đâm sau lưng.

Vũ phu thuần túy đỉnh cửu cảnh, nhất là Lý Nhị loại quái vật vùng vẫy ở Ly Châu Động Thiên này, cho dù đứng bất động để cho tu sĩ thập cảnh tầm thường ném loạn pháp bảo, cũng phải trụ được cả ngày a, nói không chừng Lý Nhị không bị làm sao, bản thân Luyện khí sĩ đã mệt không chịu nổi.

Hán tử sải bước đi đến hướng đỉnh núi.

Thiếu niên áo trắng chạy nhanh đi theo hắn phía sau, tò mò hỏi: "Ngươi định làm gì?"

Hán tử phun ra câu tiếp theo, "Đi lên đỉnh núi xem một vòng, tìm kiếm hoàng cung Đại Tùy, trước tiên cứ đi xem thử, sau đó trở về thuận tiện thu thập Thái Kinh Thần kia."

Lời này nói ra... giống như là ta đi nhà vệ sinh trước, quay về sẽ rửa tay sau?

Một trước một sau đến đỉnh núi, Mao Tiểu Đông vẻ mặt ngưng trọng đứng ở bên ngoài đình nghỉ mát.

Toàn bộ Đông Bảo Bình Châu, vũ phu cửu cảnh ít hơn nhiều so với Luyện khí sĩ thập cảnh, cái này cũng là lý do vì sao Đại Ly xuất hiện một Tống Trường Kính là có thể đủ kinh sợ quần sơn.

Vũ phu cửu cảnh hầu như đã rèn luyện khí lực đến nhân gian cực hạn, được xưng Vạn pháp bất xâm, Mao Tiểu Đông tuy biết không dữ dội như lời đồn bên ngoài, nhưng dù sao còn có những tu sĩ trên ngũ cảnh, thần thông quảng đại, lực có thể dời núi, khí có thể lấp biển. Nhưng mà chỉ nhìn một cách đơn thuần phiên vương Tống Trường Kính sau khi dấn thân bát cảnh, mấy trận cùng tu sĩ đứng đầu sinh tử chém giết kia, quả thật nhận được nhiều đánh giá rất tốt, dù sao tu sĩ trên ngũ cảnh như thần long ẩn trong mây mù, dữ dội hiếm thấy.

Thôi Đông Sơn cười ha ha giới thiệu: "Vị lão phu tử này tên là Mao Tiểu Đông, trước kia là sư đệ của Tề Tĩnh Xuân, hôm nay là phó sơn chủ chân chính quản sự của thư viện Sơn Nhai."

Lý Nhị vốn không thèm liếc mắt một cái nhìn lão nhân cao lớn đeo huyền thước bên hông, nghe như vậy lập tức chủ động cười nói: "Mao phu tử, ta là cha của Lý Hòe."

Lão nhân kinh ngạc, Thôi Đông Sơn cũng thấy kỳ quái. Với tính khí thẳng đuột của Lý Nhị, đối với thư viện Sơn Nhai cho dù không có lời oán hận, trong bụng hẳn là cũng phải có chút oán khí, dù sao trong cơn phong ba này thư viện cũng chưa làm điều gì, nhìn như trung lập công chính, thật ra là có chút bất cận nhân tình, đừng nói chuyện của Lý Bảo Bình, đến ngay cả đệ tử năm xưa tùy tùng Mao Tiểu Đông cùng nhau rời khỏi thư viện Đại Ly, đều cảm thấy không hiểu, vì sao lão tiên sinh không bênh vực lẽ phải, cùng triều đình Đại Tùy nói chuyện phải trái.

Tựa như lúc trước Tề Tĩnh Xuân tọa trấn Ly Châu Động Thiên, rơi sâu vào tử cục, tuyệt không có khả năng còn sống rời khỏi, Đại Ly Tống thị hoàng đế tuy nói không có bỏ đá xuống giếng đối với bản nhân Tề Tĩnh Xuân, nhưng cũng không dám đối với thế lực này đề ra dị nghị gì, sau đó để cho rất nhiều người đọc sách đi khỏi thư viện Sơn Nhai, đều cảm thấy thất vọng không thôi.

Lý Nhị đột nhiên cười nói: "Ở trấn nhỏ bên kia, Tề tiên sinh có lần tìm ta uống rượu, có nhắc tới Mao lão tiên sinh, người Tề tiên sinh nhận định là người đọc sách, Lý Nhị ta sẽ cảm thấy chắc chắn là người đọc sách chân chính, cho nên chuyện lần này, ta tin tưởng lão tiên sinh quản một thư viện lớn như vậy, khẳng định có chỗ khó xử của mình, Lý Nhị ta không đọc sách, nhưng mà đạo lý ấy vẫn phải biết."

Xem ra khi không ở nhà, hán tử thô phác này không phải hũ nút thật sự.

Xem chừng người ngoài có thể để cho hắn mở miệng nói chuyện, không nhiều lắm mà thôi.

Mà Mao Tiểu Đông hiển nhiên là lây tiếng thơm từ sư huynh Tề Tĩnh Xuân.

Lão nhân cao lớn than thở một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Quý hóa không dám nhận."

Sau khi Lý Nhị nói xong lời khách sáo, bèn bắt đầu nhìn quanh bốn phía, tầm mắt sắc bén như thủy triều ùa đi, theo dòng nước ùa đi, ngẫu nhiên có mấy điểm hoa sóng kích động lên, như tảng đá Để Trụ bên trong nước sông, nhưng mà rất nhanh đều tâm tồn kinh hãi nhanh chóng yên lặng đi xuống, tránh né phong mang. Cách Đông Hoa Sơn gần nhất, chỗ của một vị thập cảnh Luyện khí sĩ tên là Thái Kinh Thần, cũng nằm trong danh sách đó

Lý Nhị tìm được rồi tòa kiến trúc to lớn chiếm đất đai rộng lớn, tường đỏ ngói xanh, long khí nồng đậm, khí phái hoàng gia điển hình.

Mao Tiểu Đông hỏi: "Ngươi muốn tìm người để nói lý?"

Lý Nhị vốn đã chuẩn bị rời khỏi ngọn núi này, sau khi lão nhân mở miệng liền dừng lại vận chuyển khí cơ trong cơ thể, gật đầu nói: "Trực tiếp tìm hoàng đế Đại Tùy, nếu hắn nói chuyện ử tế, sẽ để cho hắn mời cái gì Nam Khê Sở gia, Thượng Trụ quốc Hàn gia, Hoài Viễn Hầu đi ra, ta không khi dễ người khác, có thể đáp ứng để cho bọn họ đều tự đưa ra người đánh khá nhất trong gia tộc ra, là từng người từng người lên, hay là cùng tiến lên, tùy ý bọn họ."