← Quay lại trang sách

Chương 461 Không luyện kiếm thì mài kiếm

Chương 461

Hán tử khỏe mạnh thấp bé sắc mặt trầm tĩnh, giọng điệu bình thản.

Thôi Đông Sơn chậc chậc lấy làm kỳ lạ, lần này hắn xem náo nhiệt, không sợ ông trời bị đục ra một lỗ thủng.

Mao Tiểu Đông đau đầu một trận, vừa định khuyên can điều gì, hán tử kia đã nhếch miệng, lộ ra răng nanh tuyết trắng dày đặc, "Nếu hoàng đế Đại Tùy nói chuyện không dễ nghe, vậy càng đơn giản, giảng đạo lý có đấu pháp của giảng đạo lý, không giảng đạo lý có đấu pháp của không giảng đạo lý. Lý Nhị ta hôm nay không dỡ tòa hoàng cung Đại Tùy xuống một nửa, về sau sẽ làm con của hoàng đế Cao thị."

Trong bụng Thôi Đông Sơn những suy nghĩ xấu xa đang nhộn nhạo, hắn ở bên cạnh bụng dạ khó lường mà "thiện ý nhắc nhở": "Trận pháp hộ thành của kinh thành Đại Tùy, tuy cường ở phòng ngự kẻ thù bên ngoài công thành, nhưng đối nội bình thường, uy lực xa xa không thể so với bạch ngọc kinh lâu công thủ đa dạng của Đại Ly, nhưng ở đây dù sao cũng là đầu mối trọng địa của bản đồ Đại Tùy, hoàng cung lại quan trọng nhất, cho dù ngươi là võ phu thuần túy cửu cảnh đỉnh, nhưng một khi lâm vào vây công, chưa chắc có thể toàn thân trở ra."

Lý Nhị giật giật khóe miệng, ánh mắt âm trầm nhìn thẳng thiếu niên áo trắng, "Đó là chuyện ta nên lo lắng, ngươi không cần ở bên tai Lý Nhị ta thổi tà phong, ngươi cũng không phải tức phụ của ta, nàng có thể gối đầu thổi gió, ngươi tính là cái gì. Nói những lời xấu xí trước, ta không quan tâm những âm mưu đen tối chó má của các ngươi, nhưng điều này không có nghĩa là ngươi có thể xem ta là kẻ ngốc."

Thôi Đông Sơn cười tủm tỉm nói: "Ối, hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú, Lý Nhị đại gia tâm tình ngươi như thế nào thì làm như thế nấy, ta đây mặc kệ."

Lý Nhị cười nói: "Nhưng vẫn muốn làm phiền ngươi nói một tiếng cùng Lý Hòe, nói cha hắn đi ra ngoài mua ít đồ cho mấy mẹ con hắn, tối nay về thư viện trễ chút."

Mao Tiểu Đông lo lắng nói: "Đi cẩn thận một chút, thực không dám đấu diếm, phong ba lần này, ta quả thật dụng tâm kín đáo, hy vọng mượn cơ hội này, thực sự mạng lại cho bọn nhỏ môi trường an tâm khi học ở trường, không muốn tranh đấu giữa Đại Ly và Đại Tùy lan đến thư viện Sơn Nhai, lòng người trăm sắc thái, ta vốn định sắp tới sẽ tự mình đi hoàng cung một chuyến, cùng Cao thị hoàng đế giải quyết dứt khoát..."

Lý Nhị xua tay nói: "Lão tiên sinh, đó là chuyện của thư viện các ngươi, ta không xen vào, lần này ta đi hoàng cung, là chuyện nhà của Lý Nhị ta, dù sao ta đáp ứng tuyệt đối sẽ không mang đến phiền toái cho thư viện, điểm này, lão tiên sinh ngươi có thể yên tâm."

Mao Tiểu Đông cười khổ nói: "Lời nói khó nghe, ngươi gây náo loạn bên hoàng cung càng lớn, thật ra đối với thư viện lại càng tốt, nhưng mà đơn thương độc mã sát nhập hoàng cung một vương triều, thật sự quá mức hung hiểm, nếu như không cần thiết, đừng hoàn toàn dùng cách cứng rắn như vậy, nếu như có thể, vẫn là để cho ta kẻ làm thư viện phó sơn chủ này tự mình đi nói rõ ràng cùng hoàng đế Đại Tùy, để cho hắn tạo áp lực cho những gia tộc này, nếu đến lúc đó Lý Nhị ngươi còn không hài lòng, ra tay sau cũng không muộn, như thế nào?"

Lý Nhị lắc đầu nói: "Ý tốt của lão tiên sinh, Lý Nhị ta tâm lĩnh. Nhưng mà ta mới vừa nói, đây là chuyện riêng của nhà ta, làm người đứng đầu một nhà..."

Lý Nhị chóng nhanh ngừng lại, sửa lời: "Làm nam nhân trong nhà, cha của Lý Hòe, chuyện ta có thể dựa vào nắm đấm để giải quyết, thì sẽ tự mình giải quyết, không cần suy nghĩ nhiều như vậy."

Mao Tiểu Đông không thể không nháy mắt với thiếu niên áo trắng kia, hy vọng gã miệng lưỡi sắc bén này có thể chu toàn một hai, đừng mang thế cục đi đến tử cục hoàn cảnh khó xử, chỉ tiếc tên kia hạ quyết tâm ngồi trên đỉnh núi xem đại thủy. Lão nhân cao lớn thở dài, đành phải đổi đề tài khác, hỏi một vấn đề hắn quả thật vẫn luôn tò mò, "Tề Tĩnh Xuân ở trấn nhỏ dạy học, cả ngày đối diện với một đám trẻ nhỏ học vỡ lòng, cuộc sống như thế nào?"

Lý Nhị sửng sốt một chút, đại khái là không nghĩ tới lão nhân sẽ hỏi điều này, hơi cân nhắc, "Cũng ổn. Tề tiên sinh có đi đến nhà của ta một chuyến, tán gẫu không được tính là nhiều lắm, nhưng mà Tề tiên sinh, ta là rất bội phục, tức phụ của ta rất mạnh mẽ... bình thường không hay nói tốt về người khác, nhưng đối với Tề tiên sinh đều khen không dứt miệng, hay nói giỡn nếu nàng trẻ lại hai mươi tuổi, chắc chắn sẽ tái giá, sau đó lại thầm tiếc khuê nữ nhà của ta tuổi còn quá nhỏ."

Nói đến những chuyện này, hán tử lại còn cười rất vui vẻ, bổ sung một câu, "Ta cảm thấy Lý Hòe có tiên sinh như Tề tiên sinh mới là phúc khí lớn nhất."

Bởi vậy có thể thấy được, đối với Tề Tĩnh Xuân là người đọc sách, Lý Nhị phát ra tôn sùng từ đáy lòng.

Lần đó tức phụ bị người ta cào đến nỗi mặt đầy máu, mà gia tộc kia ở bên ngoài, lại thêm có thần tiên sơn thượng làm lão tổ tông, Lý Nhị trong cơn giận dữ, lén người nhà vụng trộm rời khỏi Ly Châu Động Thiên, đi ra bên ngoài một chuyến, từ chân núi đánh tới tổ sư đường đối phương, một đường đánh phá đi lên, ngay cả tổ sư đường cũng bị đánh tan nát, cuối cùng tên điên kia từ đầu tới đuôi một chữ cũng chưa nói, ngay cả tên cũng chưa báo, nghênh ngang mà đi, một trận đánh như vậy, đánh cho nửa tòa Bảo Bình Châu đều nhìn mà tặc lưỡi.

Sau khi Lý Nhị quay về trấn nhỏ Ly Châu Động Thiên, Tề Tĩnh Xuân đăng môn.

Bởi vì muốn rời khỏi Ly Châu Động Thiên, phải thông qua đồng ý của thánh nhân Tề Tĩnh Xuân, là tiên sinh của Lý Hòe, Lý Nhị đối với Tề Tĩnh Xuân vốn luôn tôn trọng, cho nên trước đó có đánh tiếng, sau khi Tề Tĩnh Xuân đăng môn bái phỏng, Lý Nhị thật ra hơi lúng túng không biết làm sao, chỉ sợ vị tiên sinh học thục này từ nay về sau có ấn tượng không tốt đối với Lý Hòe. Lúc ấy trong nhà có chút rượu nhạt, quá tệ, Lý Nhị cũng ngại ngùng không dám lấy ra kẻo mất mặt xấu hổ,

Kết quả Tề Tĩnh Xuân chủ động muốn uống rượu, hai người liền ở trong sân một người một chén, mỗi người ngồi trên một băng ghế nhò, cái gọi là "cái bàn", thật ra chỉ là một cái ghế, bên trên bày một đĩa dưa muối tự làm, cùng một đĩa đậu phộng rang muối.

Tề Tĩnh Xuân trò chuyện về tình hình học tập của Lý Hòe, cười nói: "Kẻ mạnh rút đao về hướng kẻ mạnh hơn, ngươi rất giống một huynh trưởng bằng hữu của ta."

Hán tử là người không biết nói chuyện phiếm, rầu rĩ nói: "Ta không có đao."

Tề Tĩnh Xuân uống hớp rượu, nói: "Vậy là kẻ mạnh ra quyền về hướng kẻ mạnh hơn?"

Hán tử lúc ấy thật sự căng thẳng, không đơn giản là thân phận nho gia thánh nhân tọa trấn nơi đây, cũng không chỉ là thân phận tiên sinh của con trai, mà là bảy chữ sư phụ mình tự đánh giá, "Có hi vọng lập giáo xưng tổ". Lý Nhị căng thẳng, hoàn toàn không phải là sợ hãi, mà là thành tâm thành ý bội phục, thiên đại địa đại, võ đạo càng cao, tu vi càng cao, sẽ phát hiện càng có nhiều người ở chỗ cao, hành tẩu ở đẳng cấp rất giỏi, đối với những chiếc bóng vĩ ngạn của những hình đơn bóng lẻ này, Lý Nhị có sợ không trời không sợ đất thế nào, cũng nguyện ý xuất ra lòng kính trọng đầy đủ sức nặng.