Chương 493 Đường nhỏ có mưa
Chương 493
Bên tai thường thường vang lên tiếng chửi rủa của một vị phụ nhân, cùng với tiếng cầu xin tha thứ của chưởng quỹ nhà trọ.
Cùng tình cảnh của ngõ Nê Bình ngõ Hạnh Hoa bên kia, rất giống.
Chỉ bất quá lúc ấy mẫu thân của Cố Sán hắn vẫn còn, Mã bà bà miệng mồm ác độc còn chưa có đi, mỗi ngày đều sẽ có tiếng đọc sách của trường tư, xa xa truyền tới giếng nước bên kia.
Đợi lần này trở lại, lão thụ hòe đã không có, người trông cửa cũng đã không ở, trước cửa nhà hàng xóm của ngõ Nê Bình, vào đêm 30, đã định trước là sẽ không dán một bức tân xuân liên mới tinh đầy không khí vui mừng nữa rồi.
Trần Bình An thở dài, thu hồi kiếm lô đi tấn, đi tới trước cửa sổ, từ trong tay áo lấy ra một túi nhỏ cố ý may vá mà thành, móc ra kiếm phôi nhỏ màu bạc, nhẹ nhàng nắm ở lòng bàn tay, chậm rãi vuốt ve.
Tiểu đồng áo xanh giận quát một tiếng không biết từ đâu tới, "Muốn chết!"
Trần Bình An nghe tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu đồng áo xanh dùng hai ngón tay kẹp lấy một làn khói màu xám hư vô mờ mịt, bỗng nhiên kẹp chặt, truyền ra một tiếng bùm bùm rất nhỏ, khói xám từ từ tiêu tán, trong lúc mơ hồ có tiếng kêu rên khẽ.
Thấy sắc mặt nghi hoặc của Trần Bình An, tiểu đồng áo xanh vui vẻ tranh công nói: "Lão gia, tiểu tinh mị không biết sống chết đã bị ta bóp nát! Còn dám tới địa bàn của lão gia dương oai, thật sự là chán sống rồi!"
Tiểu đồng áo xanh chỉ chỉ đoàn khói tản mạn khắp nơi chung quanh, "Nó tên là Chẩm Biên Mị, cũng không có thực thể, nơi thứ này đi qua, đều mang theo chút khói này, là một trong các loại oai phong tà khí trong thế gian, thích nhất truy đuổi đàn bà chanh chua dụng tâm ác độc chửi đổng, mỗi khi các nàng nói chuyện, tinh mị này mới có thể len lén xuất hiện, đem bầu không khí thu dọn lên, có thể ly gián thân nhân, nhất là quan hệ vợ chồng, trên phố phường cái gọi là gió gối đầu, chính là trò hay sở trường của chúng nó."
Trần Bình An thở dài, cười nói: "Sau đó gặp gỡ loại tinh mị này, đánh đuổi là được, không cần đánh đánh giết giết."
Tiểu đồng áo xanh à một tiếng, nghiêng đầu, hỏi: "Lão gia, ngươi không phải dụng tâm Bồ Tát, sao đụng tới tinh mị tai hoạ, liền không thay trời hành đạo hả?"
Trần Bình An dở khóc dở cười nói: "Cái gì thay trời hành đạo, ta không có năng lực lớn như vậy..."
Trần Bình An rất nhanh liền ngừng câu chuyện, không nói cái gì nữa.
Tiểu đồng áo xanh nổi lên một ít mất mác trong lòng.
Bởi vì không thể nghe được đạo lý lớn người tốt nát vụn của lão gia.
Trước đây luôn cảm thấy được nghe không thú vị phiền chán, sau lần ở Võ thánh miếu kia, Trần Bình An liền không nói nữa, dĩ nhiên sẽ cảm thấy không thú vị.
Tiểu đồng áo xanh nằm úp ở trên bàn một hồi, cảm thấy bản thân mình bệnh cũng không nhẹ, thẳng thắn bò lên trên bàn, sau đó tay chân nằm mở ra, trầm lặng nhìn trần nhà, thấy được một mạng nhện nhỏ đã mất chủ nhân tọa trấn, nhìn nửa ngày, tiểu đồng áo xanh bắt đầu lăn qua lăn lại ở trên bàn.
Nữ đồng váy phấn ở bên kia thu dọn xong chăn nệm, bỏ chạy đến bên này thu dọn cho lão gia, nhớ tới rương sách của Thôi Đông Sơn, lúc này một đường màn trời chiếu đất, nàng ấy lúc nào cũng che chở rương sách, bởi vậy có thể thấy được, bạch y thiếu niên lúc trước ở bên trong thư lâu của Chi Lan Tào thị, một phen thi triển thần thông, tạo thành tâm lý ám ảnh đối với nàng ấy có bao nhiêu lớn.
Trần Bình An một lần nữa thu lại "nén bạc", đi tới hướng bàn, tiểu đồng áo xanh nhanh chóng ngồi trở lại ghế, Trần Bình An từ trong hành lý lấy ra bản《 Thiết Kiếm Khinh Đạn Tập Hợp 》còn mang theo mùi hương nồng nặc, tiểu đồng áo xanh nhanh chóng ân cần mà bưng ngọn đèn tới, giúp đỡ châm bấc đèn, chủ tớ ba người phân nhau ngồi.
Tiểu đồng áo xanh không dám Trần Bình An quấy rầy đọc sách, nhìn nữ đồng váy phấn ngồi đối diện cười hỏi: "Lập tức có thể ăn được một viên Xà Đảm Thạch, thân qua năm cảnh, có phải rất hài lòng hay không?"
Có Trần Bình An bên người, dũng khí của nữ đồng váy phấn tráng kiện hơn rất nhiều, "Ngươi đừng đánh chủ ý viên Xà Đảm Thạch của ta."
Tiểu đồng áo xanh cười khà khà nói: "Lão gia lén nói với ta, Xà Đảm Thạch phân khổ, phẩm chất có cao thấp, ngốc nữ ngươi dọc theo đường đi không có công lao không có khổ lao, vô dụng nhất, cho nên chỉ cho ngươi một viên nhỏ nhất kém nhất, ta cùng lão gia uy quyền nhiều lần như vậy, cho nên ta được hai viên, là lớn nhất tốt nhất, một viên lớn gấp mười lần viên của ngươi."
Nữ đồng váy phấn lập tức quay đầu nhìn phía Trần Bình An.
Trần Bình An đặt sách xuống, mỉm cười nói: "Đừng nghe hắn nói bậy."
Nữ đồng váy phấn trừng mắt với tiểu đồng áo xanh.
Tiểu đồng áo xanh vỗ bàn, "Tạo phản à?!"
Nữ đồng váy phấn đi tới bên kia của Trần Bình An ngồi xuống.
Trần Bình An đối với cái này đã tập mãi thành thói quen, thật ra là không có cố ý cho tiểu hỏa mãng chỗ dựa, từ đầu đến cuối an tĩnh đọc sách.
Nương ánh lửa mờ nhạt của ngọn đèn, Trần Bình An lật từng trang từng trang mà xem, đôi khi còn lấy ra một thẻ tre của núi Kỳ Đôn, và đao khắc nhỏ lúc đó mua ngọc trâm được ông chủ biếu tặng, đọc đến đoạn nào thấy hai mắt sáng ngời, liền một bút một tranh khắc vào thẻ tre.
Tiểu đồng áo xanh gương mặt gục ở trên bàn, tự quay động tròng mắt, giả thần giả quỷ.
Nữ đồng váy phấn không dám đối diện cùng hắn, liền ghé vào bên người lão gia nhà mình, nhìn Trần Bình An đọc sách hoặc là khắc chữ.
Trần Bình An đột nhiên chau mày, do dự một lát sau hỏi: "Trên sách nói sau khi phú quý phát đạt, muốn sửa đường trải cầu, không thể tu kiến nhà cao mộ lớn."
Tiểu đồng áo xanh đối với cái này cười nhạt, thế nhưng không nói chuyện, gìn giữ tư thế nửa chết nửa sống kia.
Nữ đồng váy phấn gật đầu nhẹ giọng nói: "Lão gia, một ít người đọc sách là có cái chú ý này, hy vọng sau khi có tiền làm việc thiện tích đức, tạo phúc quê nhà."
Trần Bình An có chút bất đắc dĩ, hắn vốn nghĩ sau khi về nhà, liền ở trước cuối năm, lập tức dùng tiền xây một phần mộ cho cha mẹ, khí khí khái khái, không cần phải ngay cả mộ bia không ra gì cũng không có.
Tiểu đồng áo xanh nhịn không được mở miệng nói: "Lão gia ngươi bây giờ cũng không phải người đọc sách, chú ý những cái này làm chi? Hơn nữa, thật muốn lo lắng cái gì, cùng lắm thì sửa đường trải cầu cùng làm, đến lúc đó ta tự mình hỗ trợ, chúng ta không chỉ ra tiền, còn tự mình ra lực, lão thiên gia khẳng định không phản đối."
Trần Bình An chợt hiểu, khúc mắc rất nhanh liền cởi ra, quay đầu nhìn phía tiểu đồng áo xanh, vươn ngón tay cái với hắn, hài lòng nói: "Tốt! Nói đúng lắm!"
Nữ đồng váy phấn theo lão gia nhà mình cùng nhau vui vẻ lên.
Tiểu đồng áo xanh ngẩn người, sau đó nhanh cúi đầu, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra.
Đi tới đi tới, đi qua quan đạo và thủy lộ, một lớn hai nhỏ bầu không khí hòa hợp, rốt cục thấy được một tòa cao sơn lộ ra vẻ cô linh.
Trần Bình An dừng chân, đưa tay một trái một phải vỗ vỗ đầu của tiểu đồng áo xanh và nữ đồng váy phấn, sau đó đưa tay chỉ hướng toà núi lớn, hắn cười nhìn phía ngọn núi lớn tên là Lạc Phách sơn (Núi nghèo túng), lần này Trần Bình An cười không một chút hàm súc, "Về đến nhà! Nhà của ta!"