Chương 494 Đã quá nửa 10 năm hẹn ước
Chương 494
Sau khi nhìn thấy đỉnh núi nhà mình, Trần Bình An bắt đầu chạy như điên, không hề quản cái gì tẩu thung lập thung nữa, không có nửa điểm đa sầu đa cảm cận hương tình khiếp. Trần Bình An chỉ cắm đầu mà chạy, cái gùi chất phân nửa từng túi thổ nhưỡng, tầng tầng lớp lớp, theo đầu vai phập phồng không ngừng, kẽo kẹt rung động.
Tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng phấn lon ton đi theo phía sau, người trước nhìn xung quanh, thật ra sau khi tới gần địa giới huyện long Tuyền Đại Ly, hai người đã sớm nhận thấy được linh khí khác thường, cả thân thể thư thái, giờ phút này đỉnh núi lớn đập vào mi mắt, làm cho thủy xà này không ngừng nuốt nước miếng, quả thực chính là thèm chảy nước miếng ba thước, giống như nhìn thấy một bàn lớn bữa ăn ngon rất phong phú vậy.
Tiểu đồng áo xanh trước đó từng trong lúc vô tình đề cập, giao long như bọn họ cơm hàng cháo chợ chỉ là phương pháp tu hành mạt hạng, tiến triển thong thả, chỉ có ở chân núi nuốt thủy vận, mới là chính đồ dũng mãnh tinh tiến đại đạo.
Chỉ tiếc danh sơn đại Xuyên linh khí dư thừa, hoặc là bị tiên gia tọa trấn cát cứ, hoặc là độc chiếm, hoặc là đã sớm dựng lên tòa tòa thần linh từ miếu triều đình sắc phong, cho dù là tu vi của tiểu đồng áo xanh cũng là giang trạch đại yêu không tầm thường, cũng không dám dễ dàng động vào, một khi đề cập đến chứng đạo trưởng sinh, nhất là quỷ mị tinh quái, đừng nói bằng hữu tri kỷ trên đường tu hành, chỉ sợ cũng ngay cả cha mẹ cũng không chấp nhận.
Trái lại hỏa mãng từ nhỏ đã nhuộm khí tức thư hương, so với tiểu đồng áo xanh thì rụt rè hơn rất nhiều, rõ ràng, cùng là chi phụ của giao long, khế cơ chứng đạo của hai người, là khác nhau rất lớn.
Tới gần chân núi Lạc Phách sơn, Trần Bình An thả chậm bước chân, hắn thị lực thật tốt phát hiện trên núi nhiều chỗ bụi đất bay lên, điều này làm cho Trần Bình An trong lòng căng thẳng, theo lý thuyết Lạc Phách sơn có thánh nhân Nguyễn sư phụ hỗ trợ coi chừng, không nên có gì ngoài ý muốn mới đúng, Kỳ Đôn sơn thổ địa gia Ngụy Bách, thật ra trước đó đã đáp ứng dựng lầu trúc ở ngọn núi này, nhưng mà một cái lầu trúc nho nhỏ, thế nào cũng nên dựng xong mới đúng, sau đó Ngụy Bách nên dẹp đường về phủ, tuyệt sẽ không lưu lại lâu dài, vì sao giờ này khắc này trên Lạc Phách sơn vẫn là bộ dáng cổ quái xây dựng rầm rộ?
Chẳng lẽ là hắc mãng kia thói quen không thay đổi, ở trên núi nhà mình gặp người là nuốt, chọc giận huyện nha phái người vào núi bao vây tiễu trừ?
Trần Bình An đang muốn bảo tiểu đồng áo xanh biến ra chân thân, để lên núi cho nhanh, đột nhiên nhớ tới gần đây ở ở trong sách đọc được một câu, là giảng thuật đạo lý gặp chuyện chớ hoảng sợ, ngôn ngữ nói được hay, chỉ đọc có hai lần, cũng làm cho Trần Bình An cảm thấy tục khí bớt đi vài phần, hắn trước đó còn cố ý khắc vào thẻ tre, vì thế Trần Bình An lập tức hít sâu một hơi, gượng tự trấn định, yên lặng nói cho mình, "Không cần gấp không cần gấp, trên sách nói, thật ra là một đạo lý với nung sứ làm lọ."
Vừa muốn bắt đầu lên núi, Trần Bình An chợt hoa mắt, nhìn chăm chú nhìn lại, liền phát hiện người quen quần áo trắng đang cười dài đứng ở chân núi, liền thốt ra nói: "Ngụy Bách!"
Nữ đồng váy hồng phấn nhịn không được oa một tiếng, cô ngốc này càng thêm kinh diễm, đây là sau khi nàng gặp thiếu niên Thôi Sàm, đời này lại thấy nhân vật thần tiên thứ hai, tuấn tú không có thiên lý, nàng lập tức có chút thẹn đỏ mặt, tránh ở phía sau lão gia Trần Bình An.
Tiểu đồng áo xanh sửng sờ ở tại chỗ, sau đó khí thế hùng hổ quay đầu hỏi: "Lão gia, người này là chiếm địa bàn?"
"Đương nhiên không phải."
Trần Bình An lắc đầu cười, nhìn về phía thổ địa gia một thân khí chất tiêu sái so với ở Kỳ Đôn sơn càng thêm rõ rệt, tò mò hỏi: "Sao lại còn ở Lạc Phách sơn? Sơn thuỷ thần linh các người, không phải không tiện rời khỏi địa giới của mình thời gian dài sao?"
Ngụy Bách cười tủm tỉm nói: "Xảo, hôm nay ta chuyển nhà đến Phi Vân sơn, làm hàng xóm với ngươi, Trần Bình An, về sau nhất định phải quan tâm tại hạ nhiều hơn nha."
Nói tới đây, vị Thần Thủy quốc Bắc Nhạc chính thần năm đó đã ngã xuống thần đàn này, hôm nay sắp là thần linh Đại Ly Bắc Nhạc cùng tôn vinh, thế mà còn vui đùa vái chào với Trần Bình An.
Trần Bình An không thể không biết xấu hổ mà nhận cái cúi đầu này, nghiêng người trốn đi, cười hỏi: "Lầu trúc đã dựng rồi sao?"
Ngụy Bách thẳng thắt lưng gật đầu nói: "Làm tốt rồi, bảo quản không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, ngay ở trên Lạc Phách sơn, ta đưa các ngươi đi xem xét? Vốn chọn khối phong thuỷ bảo địa dễ dàng để cho nó cắm rễ, nhưng mà bị sơn thần miếu của Lạc Phách sơn chiếm đi, đành phải thay đổi địa bàn, nhưng cũng không kém, tầm nhìn trống trải, trời cao đất xa, phong cảnh rất đẹp, ta một năm này cũng không có việc gì nên qua đó đợi, ngươi sau khi về cũng đừng cho qua sông đoạn cầu, đuổi ta đi à."
Nữ đồng váy hồng phấn cảm thấy người trước mắt này bộ dạng tốt, không nghĩ tới tính tình cũng tốt, sau đó tiểu nha đầu cũng có chút kiêu ngạo, lão gia nhà mình chính là lợi hại, ngay cả giao hảo bằng hữu cũng tiêu sái tuyệt luân như vậy.
Tiểu đồng áo xanh càng xem càng chột dạ, đột nhiên trong lúc đó, Ngụy Bách áo trắng không hề dấu hiệu giương nanh múa vuốt, làm cái tư thế đe dọa đối với hắn, tiểu đồng áo xanh sợ tới mức nhảy ra sau hơn mười trượng, Ngụy Bách sang sảng cười to, "Cộng thêm hắc mãng ở trên núi kia, Lạc Phách sơn chúng ta sẽ náo nhiệt đây."
Trần Bình An cố gắng sửa cho đúng: "Lạc Phách sơn không phải của người."
Ngụy Bách đành chịu nói: "Đúng đúng đúng, Trần Bình An ngươi mới là chủ nhân, ta chỉ là khách, được rồi chứ?"
Đoàn người bắt đầu lên núi, Ngụy Bách thiện hiểu ý người giải thích cho Trần Bình An: "Hôm nay đỉnh núi to nhỏ phía tây trấn nhỏ, đều tính là danh hoa có chủ, toàn bộ đang phá thổ động công, vội vàng mở núi, trừ bỏ mở đường lên núi ra, còn có kiến tạo lương đình vân vân…
Lạc Phách Sơn có miếu sơn thần như vậy, nhiệm vụ càng thêm bận rộn, công bộ phụ trách của triều đình Đại Ly vung tiền như rác, trừ bỏ gần vạn hình đồ lưu dân vương triều Lô thị, không cần tiền cũng có thể sử dụng ra, quận phủ cùng huyện nha hai tòa quan phủ Long Tuyền, còn thuê rất nhiều thanh tráng địa phương, giúp đỡ tạo ra từng tòa tiên gia phủ đệ, tư thế không ép ra nhân gian tiên cảnh thì không bỏ qua, có chút hao tài tốn của mà."
Ngụy Bách chỉ chỉ mặt đất vàng rộng lớn, "Về sau nơi này sẽ lát phiến đá vận từ phần đất bên ngoài đến, dù cho so với mặt đá ở phố Phúc Lộc ngõ Đào Diệp, cũng sẽ không kém."
Trần Bình An cẩn thận hỏi: "Không cần ta ra tiền chứ?"
Ngụy Bách cười chỉ hướng trời cao, "Chỉ cần ngươi không muốn làm cầu ở không trung, cùng đỉnh núi nơi khác kết nối cùng một chỗ, vậy không cần tiêu một đồng tiền nào."
Trần Bình An khiếp sợ nói: "Chẳng lẽ có người làm như vậy?"
Ngụy Bách gật đầu nói: "Có đó, còn không chỉ một hai nhà, ở trong vài đỉnh núi phương bắc, đã xuất động cung phụng gia tộc, hoặc chi số tiền lớn mời Luyện khí sĩ chuyên môn kiến tạo động thiên phúc địa, bắt đầu dựng cầu, trong đó có một cái còn không dùng xích sắt cùng ván gỗ, mà là cầu đá, nghe nói tảng đá thuần một sắc là từ bên trong đầm vớt ra, đánh giá từ đầu tới đuôi, thế nào đều phải chi ra cả vạn lượng bạc. Nhưng hiệu quả khẳng định không thể chê được, đi ở trên cầu đá, sương khói lượn lờ, phiêu nhiên như muốn lên tiên, xem mặt trời lặn mặt trời mọc mây cuốn mây trôi, ta cũng phải động tâm."