Chương 515 Tiên sinh học sinh sư phụ đệ tử
Chương 515
Tiểu đồng áo xanh chạy ra chung quanh dạo chơi, như là một người đứng đầu quốc gia đang tuần tra bản đồ, hôm nay hắn đi đến sơn thượng, đỉnh núi bên kia có tòa Sơn Thần miếu, thờ phụng một pho tượng sơn thần kỳ quái có cái đầu hoàng kim, từ miếu chưa làm xong, còn sót lại chút hạng mục công việc cuối cùng, cho nên bên kia có Đại Ly công bộ nha môn quan lại, tu sĩ nghe theo điều lệnh triều đình phụ trách hỗ trợ, cộng thêm thanh niên trai tráng trấn nhỏ cùng di dân phạm tội, ngư long hỗn tạp.
Giờ phút này Ngụy Bách đứng ở bên cạnh Trần Bình An, cười nói: "Va chạm lung tung mà vượt qua như vậy, tốt xấu gì cũng không bị tội không công, cuối cùng sắp tam cảnh rồi."
Trần Bình An gật đầu nói: "So với ta tưởng tượng còn nhanh hơn rất nhiều, vốn tưởng rằng ít nhất ít nhất cũng phải mất ba năm năm."
"Không nói chuyện nữa, không có hứng, đi đây."
Ngụy Bách không khỏi mỉm cười, rung đùi đắc ý bỏ đi, lần này không có bay tới bay lui, chạy bộ xuống cầu thang từng bước một, lắc lư rời đi.
Sau khi bóng người Ngụy Bách biến mất, Trần Bình An vỗ vỗ vùng ngực, lẩm bẩm: "Ta biết ngươi có vẻ không cam lòng, không muốn ở bên cạnh ta."
Trần Bình An nói nhỏ: "Kiếm tu Tào Tuấn kia nhất định có chỗ hơn người, mới có thể khiến ngươi kích động như vậy. Quả thật bình thường, kiếm tu bát cảnh cửu cảnh, một vị sơn thượng thần tiên lớn như vậy đương nhiên mạnh hơn nhiều so với ta. Nhưng mà biết sao được, ngươi là do Văn Thánh lão gia tặng cho ta, cho nên trước khi ta chết, ngươi cũng không thể đi đâu hết..."
Ngực Trần Bình An truyền đến một trận đau thấu tim, yết hầu khẽ nhúc nhích, muốn phun ra một ngụm máu tươi.
Trần Bình An cắn chặt răng, mạnh mẽ nuốt xuống ngụm máu tươi kia, mơ hồ không rõ nói rằng: "Tuy ta không biết chân tướng như thế nào, nhưng mà đại khái ta đoán được, ngươi có thể dễ dàng giết ta, nhưng vì nguyên nhân gì đó, không thể giết ta. Cho nên tình cảnh của ngươi thực khổ sở, đúng không?"
Sau một lát, Trần Bình An dùng nắm tay lau đi hai dòng máu chảy ra từ lỗ mũi, "Không sao, ta còn mấy bộ quần áo sạch sẽ trên núi, hơn nữa tiểu nha hoàn của ta là hỏa mãng, quần áo cởi ra lập tức giặt sạch, có thể phơi nắng tại chỗ, mặc tiếp. Ngươi có bản lãnh cứ tiếp tục tán loạn giữa khí phủ, chút đau đớn ấy, ha ha, không phải Trần Bình An ta chém gió với ngươi, thực không đáng xá gì, thời điểm ta năm tuổi từng nếm được trải đau đớn hơn nhiều.”
Bụng quặn đau một trận lật sông nghiêng biển.
Trần Bình An chân trần đứng trong hành lang, chỉ ôm lấy hòe mộc kiếm trong lòng, ánh mắt kiên nghị, chỉ là tiếng nói khó tránh khỏi khẽ run, "Nếu ta kêu một tiếng đau, về sau ngươi chính là tổ tông ta."
Mười tám khí phủ, mười tám quan ải, trong đó giữa sáu và bảy, giữa mười hai và mười ba, giống như tồn tại hai lạch trời không thể vượt qua.
Trước đó Trần Bình An vận chuyển khí tức, chỉ có thể một hơi trải qua sáu khiếu huyệt, tuy khí cơ còn không đạt tới độ nỏ mạnh hết đà, nhưng mà tựa như đã không có con đường phía trước, chỉ có thể một đầu đánh vào vách tường, nhiều lần quay về vô ích. Lần này sau khi dung nhập kiếm phôi màu bạc từ bàn tay vào trong lòng, vẫn không thể liền mạch lưu loát đụng đến tòa hùng quan cửa ải hiểm yếu thứ bảy, nhưng mà ở giữa sáu bảy, tựa như bình cảnh nơi đó đã hơi lỏng ra.
Giống như có người đang cẩn trọng sửa đường lát cầu, quang cảnh bờ bên kia, bắt đầu có thể mơ hồ thấy được, sau mỗi một lần càng gần thêm.
Hơn nữa so với luyện quyền đi cọc rèn luyện khí lực, kiếm khí ở trong cơ thể tùy ý tung hoành, hiệu quả càng thêm rõ rệt, khiến cho Trần Bình An không thể không chú ý tu luyện trong ngoài.
Tựa như một tòa đại sơn, Trần Bình An trước đó vẫn muốn mở núi làm đường, nhưng mà không thể nào xuống tay, vượt mọi chông gai, tiến triển thật chậm.
Kết quả sau khi kiếm phôi nhập khiếu, tựa như tiểu đồng áo xanh hiện ra chân thân, du tẩu giữa sơn lĩnh, tự nhiên mà xuất hiện một "Sơn đạo" thô ráp vô cùng, Trần Bình An chỉ cần đi theo sau mông nó, không ngừng tu bổ, đào lấp là đến nơi.
Trần Bình An không sợ chịu khổ, nhưng mà trên đời này không có mấy ai thực sự thích chịu khổ, Trần Bình An đương nhiên không ngoại lệ.
Nhưng mà nếu như chịu khổ có thể đổi lấy ưu việt, Trần Bình An sẽ không chút do dự tự mình chuốc lấy cực khổ.
Bởi vì nhiều năm cô độc, sống trong khổ sở, Trần Bình An hiểu rõ một đạo lý, trong cuộc đời, rất nhiều người làm rất nhiều chuyện, chịu khổ chính là chịu khổ, chỉ là chịu khổ mà thôi.
Có công mài sắt, có ngày nên kim? Còn phải xem lão thiên gia thích ngủ gật có đáp ứng hay không.
Hay là muốn đặt đại bộ phận trách nhiệm lên trên cửa hàng thợ rèn nhà Nguyễn cô nương, người núi Lạc Phách Sơn rất phức tạp, Trần Bình An thật sự lo lắng.
Trước đó nếu không phải có Lý Hi Thánh, Trần Bình An dù là ở cửa nhà mình nơi ngõ Nê Bình, chỉ sợ phải chịu thiệt thòi lớn.
Khó trách tiểu đồng áo xanh có hay không có việc gì cũng đều nhắc tới câu cửa miệng giang hồ hiểm ác.
Đầu Trần Bình An lắc về hướng bên cạnh một cái, đột nhiên đưa tay bịt miệng lại, máu tươi từ khe hở thẩm thấu ra.
Trần Bình An há to miệng hít thở, mở lòng bàn tay ra, một bãi đỏ tươi.
Trần Bình An căm giận nói: "Kế tiếp ta muốn xuống núi, đi tu sửa phần mộ cho cha mẹ ta, trong khoảng thời gian này, chúng ta tạm thời ngừng chiến, thế nào?"
Kiếm phôi vốn đang muốn tiếp tục va chạm với vách tường khí phủ khiếu huyệt, chậm rãi bình tĩnh trở lại, như là ngầm đồng ý với thỉnh cầu của Trần Bình An.
Sau đó Trần Bình An một mình xuống núi, lưng đeo gùi, xếp hầu hết đồ đạc vào, đến cửa hàng thợ rèn tìm được Nguyễn Tú, không thể không để cô hỗ trợ, giúp đỡ đem đống đồ đạc vào trong căn phòng vách đất.
Sau khi nghe nói Trần Bình An muốn sửa mộ, Nguyễn Tú muốn giúp đỡ, Trần Bình An lắc đầu không đồng ý, nói chuyện không lớn, hắn bỏ tiền mời vài thợ nghề tới là đủ rồi, hơn nữa số tiền này hắn trả được.
Nguyễn Tú cũng không cố nài, chỉ nói nếu cần hỗ trợ, cứ nói với cô một tiếng, không cần khách khí.
Trần Bình An cười khổ mà nói, nếu thực khách khí với cô thì lần này đã không chạy tới.
Cô gái nở nụ cười.
Trần Bình An không còn gì phải băn khoăn nữa, mang theo bạc đi tới trấn nhỏ, nhanh chóng tìm được người, sau đó lão thợ già có hỏi một chút về quy củ cùng lễ tiết tu sửa phần mộ, đàm phán xong giá cả, chọn ngày hoàng đạo mà bắt đầu khởi công. Trần Bình An từ đầu tới đuôi đều theo sát, có thể hỗ trợ giúp đỡ thì hỗ trợ, những chuyện không tiện tham gia tuyệt không nhúng tay vào, tất cả nghe theo lão thợ già dặn dò sắp xếp.
Ước chừng là thiếu niên đưa bạc quá nhiều, hơn nữa bình thường làm việc chung cũng ăn ý, thiếu niên mang đến cho nhóm thợ cảm giác cũng đủ thành tâm, cho nên tất cả thuận lợi, cũng không có gúc mắc gì.
Cuối cùng phần mộ được tu sửa tỉ mỉ, cẩn thận không tốt nhiều hơn so với nhà bình thường, chứ đừng nói gì tới hào hoa, nhưng mà chữ trên mộ bia, đều là Trần Bình An thức suốt đêm tự mình khắc lên.
Sau khi kết toán sau, Trần Bình An xoay người cảm tạ nhóm thợ.
Cuối cùng một mình mang theo tế phẩm trở về mộ phần, khi Trần Bình An đặt mua tế phẩm, do dự một chút, tiện thể mua một bình rượu ngon, khi kính rượu cha nơi mộ phần, nhìn phần mộ mẫu thân phía bên kia, gãi gãi đầu nói: "Mẹ, hình như cha chưa từng uống rượu, mẹ để cho cha uống một lát nha."
Sau đó hơi hơi quay đầu, cười nói với mộ phần phía bên kia: "Cha, nếu không quen uống rượu, hoặc là chọc cho mẹ không vui, cứ báo mộng cho con, lần tới con sẽ không mang rượu tới nữa."
Trần Bình An rót hết bầu rượu đó xuống đất, lau mặt, nhếch miệng nói: "Cha, mẹ, hai người không nói lời nào, con sẽ coi như hai người đồng ý rồi."