Chương 516 Núi này trăng sáng nhất thiên hạ
Chương 516
Sau đó, Trần Bình An đi thăm mộ phần thần tiên, quen đường quen lối bái lạy mấy pho tượng thần.
Trần Bình An không phung phí sửa đường lát cầu, mà lựa chọn mộ phần thần tiên này, lấy danh nghĩa Nguyễn Tú, thuê thợ tu sửa pho tượng thần đã rách nát xiêu vẹo, hắn ra tiền, nàng ra mặt. Nguyễn Tú không hiểu vì sao, nhưng cũng không truy hỏi gì, chỉ là gật đầu đồng ý. sau khi trải qua lần hạo kiếp trước đó, lần đó trong màn đêm, toàn bộ dân chúng trấn nhỏ đều có thể nghe được tiếng nổ bạo liệt của mộ thần tiên, không khác gì tiếng pháo sụp đổ. Tượng thần càng lúc càng thưa thớt, cũng càng bị tàn phá hơn, Trần Bình An nghe theo đề nghị của Nguyễn Tú, lần này tu sửa đại quy mô, trên nguyên tắc là sửa giống như cũ, tận lực giữ lại nguyên trạng, nếu không thể cam đoan trở lại như cũ, cũng chỉ bảo đảm tượng thần được dựng lên lại lần nữa sẽ không bị sập tiếp, tuyệt không được tùy ý bóp méo, cho nên vì thế lâm thời dựng từng tấm mái che bằng trúc, che gió chắn mưa.
Thỉnh thoảng Trần Bình An sẽ đi đến hai cửa hàng hẻm Kỵ Long ngồi một lát, sau đó cứ như vậy bận rộn liên tục, trước đêm ba mươi Tết, Trần Bình An đặc biệt đến Lạc Phách Sơn một chuyến, đi tìm tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng phấn.
Sau khi Nguyễn Tú biết được tin tức này, nói là vừa hay cô muốn đi giám sát công việc xây phủ trên Thần Tú Sơn, vì thế cùng Trần Bình An vào núi, sau đó vẫn chưa mỗi người đi một ngả, mà là trên đường thay đổi chủ ý, nói là muốn đi xem thử trúc lâu nhà Trần Bình An, lần trước chỉ mới nhìn sơ qua, giờ muốn xem xét kỹ hơn. Trần Bình An đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Thời điểm Trần Bình An cùng Nguyễn Tú xuất hiện ở chân núi, tiểu đồng áo xanh liền đứng ở trên lan can chậc chậc lấy làm kỳ lạ, "Hai đỉnh núi hùng vĩ đối trì, phong cảnh tuyệt mỹ tráng quan."
Nữ đồng váy hồng phấn kiễng gót chân, nhìn phía phương xa, thắc mắc nói: "Lạc Phách Sơn ở hướng nam, không có hai đỉnh núi gì hết."
Tiểu đồng áo xanh quay đầu liếc mắt nhìn nàng, mặt cười xấu xa nói: "Ngươi còn nhỏ thôi."
Hắn hai tay ôm lấy cái ót, hai chân cắm rễ bất động, thân thể lắc lư trên bàn đu dây trước sau lan can, lẩm bẩm nói: "Cô nương tốt như vậy, biết tìm ở đâu? Rõ ràng là phần độc nhất trên trời dưới đất! Lão gia nếu ngươi không biết quý trọng, sẽ bị trời phạt. Thật sự, lời này ta nói đúng lương tâm."
Nữ đồng váy hồng phấn cũng rất đồng tình, nói: "Tú Tú cô nương thật sự rất tốt."
Trần Bình An cùng Nguyễn Tú chậm rãi lên núi, Nguyễn Tú nói trước đó nàng có nhận được thư của Chẩm Đầu dịch trạm, sau đó quả thật có lão đạo nhân mù mắt mang theo thiếu niên què chân cùng tiểu cô nương mặt tròn tiến vào trấn nhỏ, đến cửa hàng ngõ Kỵ Long tìm nàng, nhưng mà thầy trò ba người nhanh chóng tiếp tục đi về phương bắc, nói là muốn đi kinh thành Đại Ly thử thời vận.
Trần Bình An nhớ lại vị lão đạo nhân từng chung hoạn nạn kia, liền nghĩ tới Lâm Thủ Nhất, cùng với《Vân thượng lang lang thư》hắn tu hành, liền hỏi nàng một ít chuyện có liên quan ngũ lôi chính pháp, chỉ tiếc Nguyễn Tú đối với điều này cho tới bây giờ không có hứng thú, không biết nhiều lắm, chỉ có thể nói chút tin vỉa hè gì đó mà thôi.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Trần Bình An biết được Nguyễn sư phụ trong năm nay thu được ba đệ tử ký danh, một vị thiếu niên mi dài, họ Tạ, tuy nhiều thế hệ cư trú ở ngõ Đào Diệp, nhưng mà đến đời của hắn, gia đạo sa sút, nếu không tiến vào thợ rèn cửa hàng, sẽ phải bán đi tổ trạch, chuyển tới ngõ hẻm còn lại. Hắn còn có một tỷ tỷ cùng một đệ đệ.
Một vị nam tử trẻ tuổi không thích nói chuyện, trở thành đệ tử ký danh lâu nhất của cha Nguyễn Tú.
Trận tuyết lớn đầu tiên khi mùa đông bắt đầu, quỳ gối bên cạnh giếng nước suốt một ngày một đêm, khẩn cầu Nguyễn Cung thu đồ đệ. Hắn không mảy may động đậy, đầy người tuyết trắng.
Có thể là chân thành đến cảm động được đất trời, Nguyễn Cung đồng ý cho hắn tiến vào cửa hàng đúc kiếm rèn sắt.
Sau thiếu niên họ Tạ, một cô gái đến từ Phong Tuyết miếu, trở thành đệ tử thứ hai. Dựa theo cách nói của Nguyễn Tú, cô nương ở Phong Tuyết miếu kia thuộc loại thiên tư thường thường, giống như phạm vào đại sai, bị trục xuất khỏi sư môn, nên mới tìm đến Nguyễn sư tự lập đỉnh núi.
Sau đó Nguyễn Cung nói nàng thật ra tâm chí bất định, làm chuyện gì, theo bản năng đều muốn tìm được một đường lui trước. Có thể giữ lại nàng, thậm chí có thể chỉ điểm nàng kiếm thuật, nhưng mà có thể sẽ không thu nàng làm đồ đệ.
Nàng ở thợ rèn cửa hàng làm tạp dịch thật lâu, có một ngày, tự mình chém rớt ngón cái tay cầm kiếm.
Mặt trắng bệch nàng tìm được Nguyễn Cung, nói từ hôm nay trở đi, nàng bắt đầu luyện kiếm tay trái, làm lại từ đầu.
Nói đến đây, Nguyễn Tú vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, giống như là đang nói về con gà mái già cùng đám gà con lông xù.
Dưới ánh đèn tối, Trần Bình An cũng không có ý thức được điểm ấy, trong ấn tượng của hắn, vị cô nương này rất tốt, tốt đến làm cho người ta không moi ra được nửa điểm xấu nào.
Trần Bình An lúc ấy càng nhiều là đang tự hỏi chuyện có liên quan "Sơn thượng".
Trần Bình An biết, chỉ cần có thể trở thành người trong tu hành, vốn dĩ không có ai đơn giản.
Ngay bên cạnh hắn có Lâm Thủ Nhất.
Vu Lộc, Tạ Linh Việt, lại càng là thiên chi kiêu tử.
Nhưng mà thông qua đôi câu vài lời với Thôi Đông Sơn, cùng buổi nói chuyện phiếm với Nguyễn Tú, Trần Bình An đại để hiểu được một việc, mặc dù là thành công lên núi, làm thần tiên trong mắt dân chúng, thật ra vẫn sẽ bị phân ra ba bảy loại, cấp bậc nghiêm ngặt.
Thì ra chuyện tu hành, mở đầu gian nan, giữa chừng gian nan, đến cuối cùng vẫn là gian nan.
Đối với điều này, Trần Bình An gần đây coi như đã thể hội được một chút.
Bởi vì sau khi sửa mộ phần xong, kiếm phôi bắt đầu gây chuyện.
Khí thế càng thêm rào rạt trong khiếu huyệt của Trần Bình An, quả thực chính là đánh thẳng về phía trước, thế như chẻ tre.
Cho nên ở bên trấn nhỏ ngõ Nê Bình, lại có thêm một tên đi đường thường xuyên lảo đảo, như là uống say, hoặc là khó hiểu ngồi xổm bên mộ thần tiên ho khan, bằng không chính là ở trong tổ trạch đóng cửa không ra, lăn lộn trên chiếc giường ván gỗ.
Tới gần trúc lâu, Nguyễn Tú hỏi: "Tối ba mươi tết, ngươi cũng sẽ lên sơn thượng chứ?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Chắc là không, chắc là phải đi tới bên ngõ Nê Bình để mừng năm mới, ngày đó trước tiên lên thăm mộ, trở lại tổ trạch còn phải dán câu đối xuân, chữ phúc, môn thần, làm cơm tất niên, còn phải gác đêm, sáng sớm bắt đầu đốt pháo, hơn nữa hai cửa hàng hẻm Kỵ Long cũng cần dán giống vậy, có nhiều lắm việc cần hoàn thành, đến lúc đó khẳng định sẽ bề bộn nhiều việc."
Nguyễn Tú hỏi: "Ta đến giúp ngươi?"
Trần Bình An cười lắc đầu, "Không cần không cần, nghe thì có vẻ rất bận, thật ra sự tình rất đơn giản."
Tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng phấn nghe nói phải xuống núi đến ngõ Nê Bình mừng năm mới, không ý kiến gì.