Chương 517 Cái khác Chu Liễm
Chương 517
Thời điểm Trần Bình An thu dọn hành lý, đột nhiên hỏi: "Dán câu đối môn thần ở trúc lâu, sẽ không khó coi chứ?"
Tiểu đồng áo xanh chém đinh chặt sắt nói: "Đương nhiên khó coi! Đỏ với xanh lá, quả thực chính là tục không thể tả. Lão gia, chuyện này ta kiên quyết không đồng tình!"
Nữ đồng váy hồng phấn cũng nhẹ nhàng gật đầu, nhận định cái nhìn của tiểu đồng áo xanh.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, các ngươi không thích thì bỏ đi."
Tiểu đồng áo xanh dò hỏi: "Nhiều lắm là dán chữ xuân hoặc là chữ phúc ngược."
Trần Bình An cười nói: "Thôi bỏ đi."
Tiểu đồng áo xanh có chút chột dạ, "Lão gia ngươi sẽ không ghi hận ta chứ? Nếu thật muốn có chút không khí năm mới, chúng ta có thể thương lượng cho kĩ, ví dụ như lão gia ngươi chỉ cần đưa ta một viên xà đảm thạch chẳng phải loại thường, ta sẽ chủ động hỗ trợ dán câu đối xuân, trúc lâu từ trên xuống dưới, dán kín cả trong lẫn ngoài cũng không có vấn đề gì!"
Trần Bình An ban thưởng một hạt dẻ, "Ta cảm ơn ngươi."
Sau khi xuống núi, Nguyễn Tú tạm biệt bọn họ, đi hướng Thần Tú Sơn.
Bất tri bất giác, cũng đã là đêm ba mươi giao thừa.
Cùng đi thăm mộ phần, trở lại ngõ Nê Bình, thời điểm dán câu đối xuân nơi cửa, tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng phấn một người nói dán lệch rồi, một mx nói không lệch, khiến cho Trần Bình An có chút luống cuống tay chân.
Lúc ăn cơm tất niên, Trần Bình An nấu một bàn đồ ăn phong phú, không quên cho bọn họ một người một viên xà đảm thạch bình thường, tiểu đồng áo xanh không nói hai lời cho vào trong miệng, nhai giòn tan, cười tươi như hoa.
Nữ đồng váy hồng phấn rụt rè cúi đầu ăn, vẻ mặt hạnh phúc.
Buổi tối, dưới bàn có để một chậu than củi đủ để làm lò lửa nhỏ, ba người đều đặt chân ở mé trên chậu than, hơn nữa tất cả đều thay bộ quần áo mới.
Trên bàn bày một đống lớn điểm tâm lấy từ cửa hàng nhà mình về ăn, phía trước người Trần Bình An có đặt một quyển sách, thẻ tre cùng dao khắc.
Hắn muốn gác đêm.
Năm này qua năm khác đều là như thế. Chỉ là năm nay, điều khác biệt là Trần Bình An không còn đơn độc một mình.
Nữ đồng váy hồng phấn cắn hạt dưa, tiểu đồng áo xanh hai tay ôm ngạnh cằm, nhìn phía Trần Bình An, cười hỏi: "Lão gia lão gia, sắp qua năm mới, có khi nào ngươi sẽ vui vẻ, lại thưởng cho ta một viên xà đảm thạch?"
Trần Bình An nương theo ngọn đèn sáng hơn năm rồi một ít, đang chăm chúc đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên, "Không đâu."
Tiểu đồng áo xanh không ảo não, ngược lại cười rất vui vẻ, lại hỏi tiếp: "Lão gia, sáng mai đốt pháo, để ta làm được không?"
Trần Bình An ngẩng đầu, cười gật đầu, "Được."
Hắn quay đầu nhìn phía nữ đồng váy hồng phấn, nàng nhanh chóng buông hạt dưa trong tay, làm tư thế hai tay che lỗ tai cười khẽ.
Sau khi làm mặt quỷ với nàng, Trần Bình An tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Hai tiểu tử kia nhìn nhau cười, sau đó ngầm hiểu ý cùng nhau nhìn về phía đỉnh đầu thiếu niên.
Nơi đó có giắt một cây trâm không bắt mắt, viết tám chữ nhỏ, nội dung có liên quan tới người đọc sách.
Về điều này, tựa như câu đối xuân dán có lệch hay không, giữa bọn họ có tranh chấp cá nhân, tiểu đồng áo xanh cảm thấy không hợp chút nào với lão gia, nữ đồng váy hồng phấn lại cảm thấy không thể thích hợp hơn.
Qua giờ tý, chính là một năm mới.
Tiểu đồng áo xanh sớm đi lên giường ngã đầu nằm ngủ, nữ đồng váy hồng phấn được Trần Bình An khuyên bảo, sau lại cũng nằm úp sấp ở trên bàn ngủ gà ngủ gật.
Trần Bình An cứ như vậy một mình gác đêm, trong phòng chỉ có tiếng lật sách rất nhỏ.
Khi trong thiên địa xuất hiện tia nắng rạng đông bình minh đầu tiên.
Trần Bình An nhẹ nhàng đứng dậy, đi mở cửa phòng ra, ngửa đầu nhìn phía đông.
Đột nhiên không nhịn được nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó Trần Bình An há mồm phun ra, hắn hộc ra một vầng sáng như cầu vồng trắng xóa dài chừng hơn một tấc.
Thì ra là một phi kiếm nho nhỏ trong trẻo.
Nó im lặng huyền đình ở trong sân.
Phong mang sắc bén.
Phi kiếm này không còn là bộ dáng thô tục như một nén bạc, trừ việc cực kỳ bé nhỏ ra, không khác gì kiếm, chỉ là nó nằm giữa hư ảo và thực chất, trong suốt lóng lánh, tiên khí dạt dào.
Dưới ánh bình minh, phi kiếm khéo léo tinh xảo lóe ra ra tầng tầng vầng sáng, sặc sỡ loá mắt.
Trần Bình An sửng sốt nửa ngày, rốt cuộc mở miệng nói: "Để làm chi, năm mới, ngươi muốn chạy đến tranh thủ hít thở không khí? Sao hả, phi kiếm các ngươi cũng chú ý ngày lễ ngày tết?"
Mũi kiếm của nó khẽ nhúc nhích, chậm rãi xoay tròn.
Trần Bình An cố nén lòng, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn.
Sau khi nó chuyển động một vòng, mũi kiếm hơi hơi nhếch lên, chuôi kiếm hạ xuống, như là đang nhận thức thế giới có phần xa lạ này.
Trong phòng truyền đến tiếng ngáp vang của tiểu đồng áo xanh khi rời giường, phi kiếm vù một cái, tự quét qua nơi mi tâm Trần Bình An, tốc độ cực nhanh, thế cho nên tại chỗ còn giữ tàn ảnh của nó, ở không trung đã kéo theo sợi dây ánh sáng dài nhỏ, vượt xa tưởng tượng của Trần Bình An, căn bản chính là muốn tránh cũng không được, ngay sau đó, Trần Bình An chỉ cảm thấy mi tâm chợt lạnh, đưa tay lên sờ, chẳng những không bị phi kiếm đâm thủng lỗ nào, mà đến một chút xíu dấu vết cũng không có.
Lược nhập thân hình, trở về khiếu huyệt, thực hiện dễ dàng.
Giống nhau một gã lục địa kiếm tiên ở trên sa trường dùng trường kiếm mở đường, như vào chỗ không người.
Trần Bình An dự tính sau này sẽ hỏi thử Nguyễn cô nương, phi kiếm thế gian có phải đều huyền diệu như thế hay không.
Phía bên cửa, tiểu đồng áo xanh nóng lòng muốn thử, ôm theo một bó lớn ống trúc đã chuẩn bị từ trước, cùng nữ đồng váy hồng phấn còn buồn ngủ bước ra cửa, hắn nhẹ nhàng đạp nàng một cước, nữ đồng váy hồng phấn nhanh tay vỗ vỗ, cái này là y phục lão gia mới mua cho nàng, sau đó trợn mắt hướng về phía hắn, "Làm gì vậy?"
Tiểu đồng áo xanh đứng ở trong sân, giận dữ nói: "Ngươi có ngốc hay không, ngươi thân là một hỏa mãng, tiên thiên tinh thông hỏa thuật thần thông, cho nên nhanh chóng nhóm lửa đốt pháo đi chứ?"
Nữ đồng váy hồng phấn trừng mắt nhìn, thì ra hỏa thuật thần thông còn có thể tác dụng như vậy?
Lần này trên đường đi, nấu cơm nấu canh, lão gia nhiều lần đều tự mình nhóm lửa, cho dù là mưa đêm gió tuyết cũng đều là như thế, cho nên nàng chưa từng có nghĩ đến chuyện này.
Trần Bình An chưa bao giờ nhắc tới, nàng căn bản cũng không thể tưởng được. Tiểu đồng áo xanh nhắm chừng là lười nói.
Dưới sự hợp tác của hai tiểu tử kia, châm lửa đốt pháo chào tạm biệt năm cũ.
Bên ngõ Nê Bình nhanh chóng nghe được tiếng pháo từ các nơi đổ về.
Tiểu đồng áo xanh chơi không biết mệt, nữ đồng váy hồng phấn đợi cho đến khi đốt xong thanh pháo cuối cùng, muốn về phòng lấy chổi, chuẩn bị quét rác, Trần Bình An cười tiếp lấy chổi, dựa vào vách tường, dựng thẳng cây chổi lên lên. Thì ra dựa theo tập tục Long Tuyền trấn nhỏ, hôm nay mùng một tháng Giêng, từng nhà dựng ngược chổi lên, tỏ vẻ hôm nay sẽ không làm gì hết, chỉ nghỉ ngơi.