Chương 523 Duyên tới
Chương 523
Sau đó tại dãy Hoàng Hoa Phong, Trần Bình An bọn họ gặp một đám đạo sĩ, đang chỉ huy từng hoàng cân lực sĩ (1) thân cao hai trượng, khai sơn phá thổ, khuân vác cự thạch.
(1) Hoàng Cân Lực Sĩ nghĩa là người có sức mạnh, cơ bắp rắn chắc như vàng ròng, vạn pháp bất khả xâm phạm
Thì ra tạo ra động thiên phúc địa, hầu như không thể thiếu Đạo gia tu sĩ Phù Lục phái, ở trong tay bọn họ, từng tấm bùa rơi xuống đất tức hóa thành con rối, có chút linh trí, có thể nghe theo một ít chỉ lệnh đơn giản thô sơ nhất, nghe lệnh làm việc, không cần nghỉ ngơi ngủ nghỉ, mãi cho đến khi hao hết linh khí mới thôi, tự động biến thành một đống lá bùa tro tàn.
Ngụy Bách mang theo Trần Bình An đi Ngô Đồng sơn một chuyến, cho dù là ở chân núi xa xa nhìn lại, vẫn là sẽ làm người ta cảm thấy sự đồ sộ, bởi vì sơn mạch kéo dài toàn bộ đỉnh núi này đều bị san bằng. Đợi cho hắc xà chở bọn họ đi lên đại bình còn mù bụi đất, nghe người ta giới thiệu, mới biết được sơn bình này chiếm địa khoảng bốn năm dặm vuông, tương lai sẽ trở thành một "Cửa ra", chỉ là cửa ra của dân chúng dưới núi, là chèo thuyền cưỡi nước, cửa ra của sơn thượng tu sĩ, phần nhiều là cưỡi biển, biển trong biển mây. Về phần "Thuyền lớn" là vật gì, Ngụy Bách cố ý úp úp mở mở.
Qua Ngô Đồng sơn, cách Thần Tú Sơn không còn xa, trung gian chỉ cách một tòa Bảo Lục Sơn mang danh nghĩa của Trần Bình An, cùng Ngưu Giác Sơn do một vị tu sĩ Nam Giản quốc mua lại, Ngưu Giác Sơn không cao, thế núi có vẻ thực đôn hậu, từ chân núi đến đỉnh núi, từng tòa kiến trúc theo thứ tự tiến dần lên.
Ngụy Bách nhảy khỏi lưng hắc xà, kêu Trần Bình An cùng xuống, sau đó dặn dò hắc xà ở lại chân núi đừng lộn xộn.
Đền thờ chân núi giắt tấm biển ba chữ "Bao Phục Trai" (2), vàng chói mắt.
(2) Bao Phục nghĩa là gánh nặng
Ngụy Bách là dân trong nghề, vừa đi vừa nói chuyện: "Nơi này vừa là tiệm cầm đồ vừa là tiệm đồ cổ, không có gì là không có, cái gì cũng có thể bán, cái gì cũng có thể mua, chỉ cần thỏa thuận giá cả, tiền trao cháo múc. Người sáng lập sớm nhất là một dã tu nghèo kiết hủ lậu, chỉ có thể cõng một gánh nặng, chứa một đống rách nát các nơi bôn ba, buôn đi bán lại, tranh thủ chênh lệch giá, sau khi thăng chức tiến vọt, liền dứt khoát lấy tên gọi Bao Phục Trai. Ngưu Giác Sơn là một chi nhánh của bọn hắn, mỗi một lầu đều bán các loại đồ chơi quý giá cổ xưa, chủng loại khác nhau. Lầu hôm nay cũng tương tự như vậy, chỉ là hàng hóa mới vận chuyển đến chiếm một bộ phận rất nhỏ, hẳn là chờ cửa ra của Ngô Đồng sơn kiến thành, mới vận chuyển đại quy mô tới."
Ngưu Giác Sơn từ trên xuống dưới, mặc kệ là thực quyền quản sự của Bao Phục trai, hay là tán tu dã tu tới đây du lịch ngắm cảnh, gặp được vị nam tử áo trắng sắp trở thành sơn nhạc đại thần Đại Ly, tất cung tất kính, khách khí gần như nịnh nọt hèn mọn. Cho nên một đường thông suốt, Bao Phục trai thậm chí còn cố tình đưa ra một vị phụ nhân trạng thái khí ung dung, tự mình dẫn đường cho bọn họ, giảng giải các món đồ chơi quý giá của từng tàng bảo lâu.
Trần Bình An mở rộng tầm mắt, ở trong "Nhất phiến lâu" có đặt một loại thanh từ thi văn quán đặc thù, khắc trên đó thanh từ văn chương xuất phát từ Đạo gia điển tịch, có bảy cái, cái cao ước chừng nửa người, cái thấp cũng dài cỡ một cánh tay, nghe nói bên trong đựng nước suối, toàn bộ là lấy từ một trong bách đại danh tuyền trong thiên hạ, nước suối trong suốt như ngọc, chảy xuôi như cầu vồng, thích hợp nhất để pha trà đãi khách.
"Người có thể một ngày không ăn ngũ cốc, không thể một ngày không có nước, nước là thực tinh. Cho nên thứ thế nhân gọi là nhập gia tùy tục, nước uống đệ nhất."
"Bao Phục trai bọn ta, có tu sĩ chuyên môn đi tinh chuẩn trắc lượng nước suối các nơi, dùng cái đấu nhỏ làm từ bạc, cùng một cây cân nhỏ, cân đo trọng nặng nước, nhẹ, thanh, ngọt lành, đầy đủ ba cái mới có thể thu nạp cất giữ cho thanh từ quán này, không dám nói là quỳnh tương ngọc dịch, nhưng mà có thể cam đoan linh khí dư thừa, mỗi một cân nước suối, tuyệt không dành cho thế tục."
Phụ nhân tuy không có dung mạo tuyệt mỹ, nhưng mà tiếng nói ôn nhu, tựa như nước suối róc rách, dễ nghe êm tai.
Ở trong "Tráng Quan lâu", bọn họ vừa mới bước vào cửa, liền nhìn đến một bình phong bằng bức hoạ cuộn tròn cao bằng người, bên trên vẽ mười hai vị tuyệt sắc mỹ nhân, đều là tuyệt sắc mỹ nhân tuyển chọn từ một châu hoặc là một quốc gia, dưới ngòi bút của Đan Thanh thánh thủ, cộng thêm địa phương thần kỳ, những mỹ nhân này rất sống động, hoặc cúi đầu đánh đàn, tay áo như nước chảy, hoặc ôm má ngóng nhìn, hoặc cầm quạt bắt bướm, ngây thơ động lòng người.
Liếc mắt nhìn lại một cái, mãn bình tuyệt sắc, mỗi người mỗi vẻ, đẹp không sao tả xiết.
Còn có bình phong vẽ hai mươi tiết khí hậu, bức kinh trập kia chính là cảnh tượng điện thiểm lôi minh, tiết thanh minh là cảnh mưa phùn nhỏ, tiết trung thu là trăng tròn treo giữa bầu trời sáng trong.
Đủ loại kỳ tư diệu tưởng, khiến cho những người đang đứng xem không nhịn được phải vỗ bàn tán dương.
Bởi vì có Ngụy Bách ở đây, phụ nhân đặc cách mang theo bọn Trần Bình An đi thăm linh phố tư gia, lúc ấy còn có nông gia tu sĩ đang ôm theo kỳ hoa dị thảo lao động cần cù ở đồng ruộng. Chuyện nuôi trồng linh phố, trừ việc có thể buôn bán hoa cỏ cây cối quý báu, còn có thể lưu lại sơn thủy khí vận, đồng thời mang đến cảnh đẹp ý vui, cho nên từ trước đến nay luôn được thế lực tiên gia ưu ái.
Xem qua những hình ảnh không thể tưởng tượng này, Trần Bình An mới biết được thế nào thực sự được gọi là có tiền.
Cảm tạ cáo từ cùng vị phụ nhân vẫn chưa tự giới thiệu kia, xuống núi đi ra Đền Thờ lâu, Ngụy Bách trước tiên để cho Trần Bình An quay đầu nhìn phía Ngưu Giác Sơn, đưa tay búng một cái ở trước mắt hắn, cười nói: "Lại nhìn thử xem, có cái gì khác nhau."
Trần Bình An ngưng thần nhìn lại, phát hiện cả tòa Ngưu Giác Sơn bao phủ ở giữa một tầng sương mù màu xám xanh, thi thoảng lại có một tia điện quang tuyết trắng bay vút qua.
Ngụy Bách giải thích nói: "Đây là thứ gọi là hộ sơn đại trận, tòa trận pháp này của Ngưu Giác Sơn xuất phát từ 《Khí chưng vân mộng trạch》 nổi tiếng trong trận đồ, nguyên bản là sơn thủy họa của một vị nho gia thánh nhân, sau lại được người ta không ngừng thôi diễn hoàn thiện, cuối cùng biến thành một bức trận đồ, ngoại trừ tác dụng che chở đỉnh núi, chống đỡ thế công, còn kiêm thêm công hiệu thông khí thủy thạch, ngăn cản tà uế sát khí, chuyển trọc khí thành thanh khí."
Trần Bình An cảm thán nói: "Thật lợi hại."
Ngụy Bách cười nói: "Có phải lập tức cảm thấy mình rất nghèo hay không?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không cảm thấy nghèo, nhưng mà cảm thấy không giàu có."
Ngụy Bách thoải mái cười to, đoàn người một lần nữa nhảy lên lưng hắc xà, tiếp tục đi hướng Thần Tú Sơn.
Ngụy Bách nói với Trần Bình An, sơn thượng giao dịch, vàng thật bạc thật không phải không có, nhưng trên cơ bản chỉ là một vài mục mà thôi. Bởi vì trừ phi hai bên đều có được Phương Thốn Vật, Chỉ Xích Vật quý hiếm hiếm thấy, nếu không rất phiền toái, pháp bảo này tám mươi vạn lượng hoàng kim, làm sao bây giờ? Nếu đổi thành bạc trắng, nhất định càng thêm khoa trương. Cho nên đại tông sơn thượng mua bán, sẽ có “tiền tệ” chuyên môn.
Bọn họ nhanh chóng tiến gần thấy được tòa Thần Tú Sơn kia.
Thần Tú Sơn rất cao.
Nếu không phải có còn Phi Vân Sơn, chỉ cần sở hữu ngọn núi cao ngất tuấn mỹ này cũng đủ để lực áp quần sơn.
Trần Bình An hỏi: "Nguyễn cô nương ở trên núi sao?"