Chương 524 Đi thanh Kinh Quan
Chương 524
Trần Bình An hỏi: "Nguyễn cô nương ở trên núi sao?"
Ngụy Bách lắc đầu nói: "Không."
Thần Tú Sơn có một vách núi dốc đứng, bị che lấp ở bên trong biển mây cuồn cuộn, có khắc bốn chữ to, "Thiên khai thần tú".
Trừ phi ngự phong phi hành, cho dù là Luyện khí sĩ ngẩng đầu mà nhìn, chỉ sợ cũng không thể nhìn thấy hình dáng.
Bởi vì lúc trước Nguyễn sư đã ký kết quy củ, ở Long Tuyền quận hạt cảnh nội, bất cứ người tu hành nào đều không thể tự tiện ngự phong lược không. Khiến cho Luyện khí sĩ xung quanh Đại Ly không không sinh ra rất nhiều phiền toái, nói là tiếng oán than dậy đất cũng không đủ.
Lúc trước ở phương bắc xa xôi ngoài Bảo Bình châu, kiếm tu ùn ùn nam hạ, đi ngang qua trên không trung trấn nhỏ, vẫn là hạ thấp độ cao xuống, để tỏ thiện ý.
Trừ việc tỏ vẻ tán thành đối với chú kiếm sư Nguyễn Cung, càng nhiều là tôn trọng hai chữ quy củ hạo nhiên thiên hạ này.
Điều này vô hình trung gia tăng thêm một tầng uy thế cho Nguyễn Cung, trong số những kiếm tu đi hướng Đảo Huyền sơn, lục địa kiếm tiên cũng không phải chỉ một vị mà còn như thế, cho nên địa vị của Nguyễn Cung ở vương triều Đại Ly, nước lên thì thuyền lên, một ít dị nghị vốn không lớn đã hoàn toàn biến mất.
Tại tòa thiên hạ này, một khi tu thành sơn thượng thần tiên, đương nhiên có thể mười phần tiêu dao, có thể không tuân thủ rất nhiều lễ nghi thế tục.
Nhưng mà đừng quên còn có tồn tại của Nho giáo tam đại học cung, bảy mươi hai tòa thư viện, cùng với chín tòa Hùng Trấn lâu nguy nga.
Sơn hải yêu ma kiếm tiên, chín tòa Hùng Trấn lâu đều có thể trấn được.
Quy củ cá nhân Nguyễn Cung ký kết, cho dù hắn xuất thân từ Phong Tuyết miếu, cũng không phải là Nho giáo môn sinh, nhưng chỉ cần phù hợp quy củ lớn hơn nữa, phù hợp tôn chỉ Nho gia đại đạo, như vậy lực thống trị của Nho gia, trái lại sẽ tặng cho Nguyễn Cung, cuối cùng giúp quy củ nhỏ của Nguyễn Cung hình thành một loại uy hiếp vô ngôn, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Đây là thiên địa đại quy củ lúc trước Lễ Thánh tự mình ký kết.
Nhìn không thấy sờ không được, nhưng mà không chỗ nào không có.
Ngụy Bách không lên núi, mà để cho hắc xà đi vòng vèo theo đường cũ, ngồi xếp bằng, cảm khái nói: "Tựa như nơi này, trên bản đồ vương triều nào, đỉnh núi lâm lập, từng tòa tiên gia phủ đệ, một đám bang phái tông môn, ở núi thì là sơn trưởng, ở nước thì là long vương. Có quân vương, sẽ coi là bờ dậu của vương triều, có hoàng đế, trong lòng cho rằng là thế lực cát cứ không thích nghe lệnh, là một vị vương khác họ, một vị vua làng, đuôi to khó vẫy, chỉ là ngại sơn thượng thế đại, không thể không ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng mà xét đến cùng, trên núi dưới núi, có thể đại khái bảo trì tình trạng tường an vô sự, công lao vẫn là quy về cho công của vị tạo hóa Lễ Thánh kia."
Trần Bình An ngồi ở bên cạnh Ngụy Bách, nhẹ giọng nói: "Những điều này cách ta quá xa."
Ngụy Bách cười cười, "Nói xa thì rất xa, nói gần thì rất gần."
Trần Bình An nhìn lại Thần Tú Sơn, lẩm bẩm nói: "Như vậy à."
————
Ngõ Nê Bình, một cô gái áo xanh đứng ở bên ngoài tổ trạch Trần Bình An, nhìn cảnh tượng viện môn đóng chặt, nàng đánh giá vài lần câu đối xuân cùng môn thần, dự tính xoay người về nhà.
Sau đó có ba vị phụ nhân bước nhanh đi tới, bên người còn lôi theo hai đứa nhỏ chưa đến mười tuổi, sau khi các nàng nhìn thấy cô gái, cười nói: "Tú Tú cô nương cũng đến đây à."
Nguyễn Tú ngoảnh mặt làm ngơ, không để ý, thật ra đáy lòng nàng có chút chán ghét.
Nhóm phụ nhân phố phường cũng không để tâm, tuy các nàng không biết cha của cô gái, Nguyễn sư phụ tại cửa hàng thợ rèn kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng mà đại khái hiểu được Nguyễn sư phụ khó lường, nhiều tin tức ngõ hẻm thần thần bí bí nói rằng, cái gì Huyện lệnh lão gia còn ngồi ngang hàng cùng hán tử kia, dù sao các nàng không phải không tin, nhưng chỉ chịu tin một nửa.
Chẳng qua rất nhiều lần đi hai cửa hàng nơi hẽm Kỵ Long, giao tiếp nhiều hơn cùng cô gái, từ ban đầu lo sợ bất an, biến thành yên tâm thoải mái, không cảm thấy nàng tính tình tiểu thư hay gì hết, chính là khuôn mặt không hay tươi cười mà thôi.
Nguyễn Tú rất muốn giống như thường lệ, nhịn xuống không nói lời nào, nhưng hôm nay như thế nào cũng không nhịn được, nhìn phía các nàng, âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi đi cửa hàng mua này nọ không trả tiền thì bỏ đi, ta có thể không nói cho Trần Bình An biết, thay các ngươi trả khoản tiền đó, nhưng như thế nào mà các ngươi còn tới gây rối trong nhà Trần Bình An?"
"Ai u, Tú Tú cô nương của ta à, cô không hiểu được quan hệ giữa chúng tôi và Tiểu Bình An, mấy mụ đàn bà bọn tôi, khi còn trẻ tuổi có quan hệ rất thân thiết cùng mẹ của hắn, cho nên sau khi cha mẹ Tiểu Bình An đi rồi, không nói gì khác, chỉ là hai đợt lễ tang, chúng ta ai mà không có tiền bỏ tiền, có sức bỏ sức? Sau lại Tiểu Bình An cô đơn một mình, nếu không có những người hàng xóm láng giềng hảo tâm này giúp đỡ, đứa nhỏ mới bây lớn đã sớm chết đói, làm gì được như quang cảnh hôm nay đại phú đại quý..."
"Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Bình An thấy ta, còn phải kêu một tiếng nhị thẩm mà, năm đó ăn chực cơm ở nhà của ta, ta nhìn thịt cá luyến tiếc không dám ăn, tiếc không cho con mình ăn, vậy mà còn gắp vào trong chén cho Tiểu Bình An, ân tình này không tính bằng tiền được, nhưng hôm nay Tiểu Bình An phát đạt, chẳng những có hai cửa hàng lớn như vậy, nghe nói ngay cả đỉnh núi cũng mấy ngọn, không thể nào qua cầu rút ván chứ? Sẽ không nhớ tới những bà dì bà thím bọn tôi sao? Làm như vậy thì vô lương tâm quá..."
"Tú Tú cô nương, bọn tôi biết cô là người nhà giàu, bọn tôi đối với cô cũng rất khách khí, cô không thể phủ nhận đúng không? Nhưng mà Tú Tú cô nương cô thật sự là không biết nỗi khó xử của những kẻ cùng khổ như bọn tôi, con trẻ muốn đến học thục, bên lò gốm kinh tế đình trệ, chúng ta khổ quá, hơn nữa chúng ta cũng không phải đòi Tiểu Bình An mấy ngàn mấy vạn lượng bạc, không phải là năm mới sao, bọn nhóc con trẻ xem Tiểu Bình An như ca ca, nếu muốn mấy chục lượng bạc tiền mừng tuổi, Tú Tú cô nương, ngươi tự hỏi lương tâm, cái này có quá đáng hay không?"
Nguyễn Tú sắc mặt lãnh đạm, trực tiếp ném ra câu tiếp theo, "Ta cảm thấy rất quá đáng."
Ngõ nhỏ đang líu ríu, không khí nhất thời vô cùng khó xử.
Một vị phụ nhân vỗ đùi, "Tú Tú cô nương, nói cũng không thể nói như vậy a, lần trước sau khi Tiểu Bình An rời khỏi trấn nhỏ, Tú Tú cô nương nhờ người tặng chút tạ lễ cho chúng tôi, chúng tôi cũng không nói lời trái lương tâm, đúng vậy, đã nhận được bao nhiêu là đồ vật, nhưng những đồ chơi đó không đổi thành đồng xu được, người nghèo khổ sống qua ngày, không có tiền mua gạo, đói, phải sống như thế nào, chúng ta là những người lớn còn không sao, nhưng mấy đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, Tú Tú cô nương, ngươi nhìn đi, cánh tay con ta còi như thế, không khác gì Tiểu Bình An năm xưa, sao cô nhẫn tâm như thế?"