← Quay lại trang sách

Chương 1168 Nhường đường

Chương 1168

(1) Tát Đậu Thành Binh hiểu đơn giản chính là rải những hạt đậu đã được yểm phép của thầy pháp xuống đất, sau khi rơi xuống đất, những hạt đậu lập tức biến thành binh, tùy việc mà ta sai khiến.

Đối với con nhóc láu lỉnh này, Tùy Hữu Biên chỉ ha ha cười khẽ.

Sau cùng Bùi Tiền về lại bên người Trần Bình An, cảm khái nói: "Trước kia lúc còn ở quê, ta cứ cảm thấy nếu ăn đất có thể no, còn ăn mà không chết, thì đó chính là chuyện hạnh phúc nhất dưới gầm trời."

Trần Bình An nói: "Ở trong sách ta thấy phía bắc Đồng Diệp châu này có một ngọn núi, đất nơi đó rất ngon, thật sự có thể ăn thay cơm."

Bùi Tiền vẻ mặt kinh hoàng: "Bùn đất có thể ăn thay cơm?! Vậy chúng ta có nên tới đó gánh vài sọt?"

Trần Bình An lắc đầu nói: "Không thuận đường."

Trong đầu Bùi Tiền luôn có những ý tưởng kỳ lạ cổ quái, ví dụ như nó sẽ rất nghiêm túc hỏi dò Trần Bình An có cảm thấy mỗi một phòng ốc, mỗi một thân cây, đều như con người?

Lý do nó đưa ra là cửa sổ giống như tròng mắt của phòng ốc, cửa chính thì là miệng của phòng ốc, còn lá cây là váy áo.

Trần Bình An hỏi lại thế vì sao mùa đông lạnh như vậy, cây cối lại không mặc quần áo, đến mùa hè nóng hầm hập lại mặc nhiều đến thế?

Đúng nhỉ.

Bùi Tiền gãi gãi đầu, cảm thấy quả nhiên Trần Bình An đọc sách nhiều, nói chuyện nghe càng có đạo lý hơn.

Trên đường, trừ Bùi Tiền thỉnh thoảng nói càn ra, còn lại Trần Bình An và bốn người kia gần như không giao lưu gì.

Kể ra thì cũng lạ, năm người đi bộ này, không ngờ đều là năm vị “thiên hạ đệ nhất” trong lịch sử Ngẫu Hoa phúc địa.

Lúc hành tẩu, Trần Bình An một mực lặp lại nhai nuốt thiên khẩu quyết luyện hóa trên ngọc giản.

Ngày nọ, trên đường hành tẩu giữa núi rừng, Chu Liễm nhẹ giọng hỏi dò: "Thiếu gia, thấy thế nào?"

Bước chân ba người Lô Bạch Tượng vẫn như thường, nhưng đều đồng thời phát giác được sự bất thường.

Trần Bình An nói: "Không vội."

Lần lên ngạn bắc này vì cố ý vượt ra khỏi được biên quân phía bắc Đại Tuyền cảnh giới, nên phần nhiều mọi người đi theo đường núi.

Nhưng hôm nay cuối cùng vẫn có người lộ ra sơ hở, chỉ là không biết đến từ thế lực nào, là biên cảnh ngẫu nhiên gặp phải, kiêng sợ năm người, cho nên tất phải tới đây điều tra xem xét, hay là sớm có dự mưu, chủ đích nhắm vào Trần Bình An mà đến, điều này tạm thời chưa thể xác định được.

Ngày đó, hoàng hôn mưa phùn liên miên, đường núi khó đi, ở nơi hoang giao dã lĩnh hiếm thấy bóng người này, bọn họ gặp một ngôi miếu đổ nát bỏ hoang nhiều năm, Bùi Tiền vui sướng, cuối cùng cũng có chỗ che gió che mưa, giày và ống quần nó đều đã dính đầy bùn đất, mỗi lần nhấc chân giống như nhấc tạ nặng tận mấy cân, dù cho đã có ô giấy dầu chống đỡ, nhưng mưa gió nghiêng ngã vẫn cứ khiến đầu tóc nó bết chặt vào trán, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Trần Bình An ra hiệu Bùi Tiền dừng lại, lấy ra một tấm Dương Khí Khiêu Đăng phù, kẹp giữa hai ngón tay, dẫn đầu tiến vào miếu hoang trống không, phù lục không được châm đốt, sau đó mới để Bùi Tiền ngoài cửa miếu đi theo.

Dân gian thị tỉnh có câu nói nghĩa địa có thể ngủ, miếu hoang thì đừng vào.

Câu nói này nghe cũng có lý, ngoại trừ dễ dàng có cướp phỉ lưu khấu mưu tài hại mệnh trú đóng, miếu thờ đạo quan, sau khi hoang phế, thần chỉ tiêu tán, lại càng dễ dàng bị vật âm quỷ mị tứ xứ phiêu đãng kéo tới chiếm cứ, trởi thành vùng đất âm sát ô uế, mê hoặc họa hại người lỡ đường tá túc. Lúc ở Bảo Bình châu đồng hành cùng Trương Sơn Phong Từ Viễn Hà cũng đã từng gặp phải một con tiểu hồ ly tinh, chỉ có điều yêu ma sơn trạch thiện tâm như hồ mị kia rốt cục là số ít, phần nhiều vẫn là hung quỷ ác sát ngấp nghé nhục thân người sống, chán ghét một thân dương khí của người đi đường.

Thần đài trong miếu hoang đã sụp đổ, tượng thần bằng đất cũng không thấy đâu, trên xà chăng đầy lưới nhện lớn nhỏ.

Chu Liễm nhặt ít cành khô vụn vặt, nhưng vẫn không đủ để đốt thành một đống lửa, đành phải đi bên ngoài nhặt, chặt thêm chút cây cối tẩm ướt, phí không ít thời gian mới đốt được lửa để sưởi ấm.