Chương 1169 Tương lai sự tình 1
Chương 1169
Tiến vào miếu hoang, Bùi Tiền tiến lập tức lại mượn cớ, đòi Trần Bình An một tấm phù lục dán trên đầu trán, nói là nó gan bé, cần nhờ phù lục trừ tà.
Hiện nay chỉ có sao chép xong năm trăm chữ văn chương thánh hiền thì nó mới có thể được mượn một tấm phù lục dán trên trán để khoe khoang.
Trần Bình An muốn nó dùng một thanh cây nhỏ viết năm trăm chữ trên mặt đất, Bùi Tiền vẻ mặt đau khổ nói vậy nó không dán phù lục nữa, hôm nay quá mệt mỏi, có thể để lần sau rồi chép được không.
Nhìn tiểu nha đầu người đầy bùn đất, bộ dạng cực kỳ thê thảm, Trần Bình An gật gật đầu, Bùi Tiền như được đại xá, xà tới bên người Trần Bình An, hỏi dò có thể ngó vài lần hộp gỗ chứa bảo vật Diêu Cận Chi tặng nó hay không.
Đây vốn dĩ là đồ vật của nó, có điều một mực đặt ở trong rương trúc Trần Bình An.
Trần Bình An để nó tự đi tới rương trúc mà lấy, Bùi Tiền cẩn thận lấy ra hộp bảo vật chế tác tinh mỹ, ngồi ở bên cạnh Trần Bình An, lại đưa lưng về phía bốn người Ngụy Tiện, không cho bọn hắn thấy được đống bảo bối trong hộp.
Tâm tính keo kiệt này, nhất thời sợ là khó mà sửa được.
Hơn nữa Trần Bình An có vẻ cũng không cố ý làm khó Bùi Tiền trong chuyện này.
Trước đây Chu Liễm từng cố ý đùa nghịch Bùi Tiền, dấu đi cây Hành Sơn trượng mà nó vốn không cho ai đụng, Bùi Tiền thiếu chút liều mạng với hắn.
Hộp bảo vật phân thành chín ô vuông lớn nhỏ không đều.
Trừ mộc điêu linh chi xinh xắn, vân gỗ nhẵn nhụi, cùng với mấy khối danh tuyền cô phẩm tiền triều, bên trong còn có một tấm lệnh bài Đạo gia khá là dày nặng, điêu khắc tượng thần linh liên quan tới Đạo giáo, mặt đỏ râu dài, giáp vàng áo đỏ, mi tâm có một chiếc Thiên Nhãn, hình tượng uy vũ sinh động. Tấm lệnh bài này tương đối nhỏ, hẳn là vật phẩm gia đình giàu có cầu được từ đạo quan, để vãn bối trong nhà đeo, hi vọng có thể trừ tà hộ thân.
Còn lại phần lớn là vật kiện trang sức thanh tú tinh mỹ dành cho nữ tử.
Bùi Tiền khe khẽ ngẩng đầu hỏi dò Trần Bình An: "Trong đống này, thứ nào đáng tiền nhất?"
Trần Bình An hơi ngửa người ra sau, liếc mắt nhìn đống bảo vật rực rỡ trong hộp: "Mộc Linh Chi và Linh Quan bài là linh khí phẩm trật không tệ, Luyện Khí sĩ hạ ngũ cảnh có thể có được một vật trong đó đã là rất may mắn."
Mắt Bùi Tiền lập tức sáng rực lên: "Thế rốt cục đáng mấy lượng bạc?"
Trần Bình An tức thì gõ tay xuống: "Đồ người ta hảo tâm hảo ý tặng ngươi, ngươi lại chỉ chăm chăm xem đáng bao nhiêu tiền?"
Bùi Tiền rụt rụt cổ, dè dặt nói: "Nếu chỉ có ta, Cận Chi tỷ tỷ sẽ không tặng nhiều đồ vậy đâu."
Trần Bình An cười hỏi: "Chuyện này mà ngươi cũng biết? Làm sao ngươi nhìn ra được?"
Bùi Tiền vươn tay chỉ chỉ tròng mắt mình, mỉm cười nói: "Dùng mắt nhìn thôi."
Trần Bình An lại giơ tay lên, dọa Bùi Tiền sợ hãi vội che kín não đại, hộp bảo vật trên đùi thiếu chút té rớt xuống đất.
Trần Bình An giúp nó đỡ lấy cái hộp, hắn không có ý thật gõ đầu nó.
Bùi Tiền lần nữa thu lại hộp bảo vật, quay người ngồi dậy, giao trả cho Trần Bình An, đè thấp giọng nói: "Cận Chi tỷ tỷ xinh đẹp thật, ta cảm thấy xinh hơn cả... người kia."
Trần Bình An không đáp, liếc mắt nhìn ra ngoài miếu, trời đổ mưa càng lúc càng lớn.
Chu Liễm đang bận rộn nấu cơm.
Trần Bình An đứng dậy, xách nhánh cây nhóm lửa thừa lại, đi tới cửa miếu, đứng ngửa mặt nhìn lên màn mưa.
Gần như đồng thời, bốn người Chu Liễm đều quay đầu trông về hướng Trần Bình An.
Ngay cả Tùy Hữu Biên ngồi xếp bằng ở nơi xa nhất cũng không ngoại lệ, sau khi mở mắt ra, hai tay lần lượt đặt ở hai đầu của trường kiếm Si Tâm.
Chỉ là tay Trần Bình An nắm nhánh cây như cầm kiếm, lại không hề có chút cử động nhỏ nào.
Lâu dần, Tùy Hữu Biên lần nữa nhắm mắt lại. Chu Liễm tiếp tục nhóm lửa làm cơm, Ngụy Tiện dạo chơi tứ xứ trong miếu hoang, ngồi xuống chân tường, trong tay cầm lên một cục đá được quét sơn, quá nửa là phần tượng thần còn sót lại trong tòa miếu này. Lô Bạch Tượng đang xem một bản kỳ phổ, do Diêu Cận Chi tặng, nghe nói ghi chép “Thải vân thập cục” giữa thành chủ Bạch Đế thành và quốc sư nước Đại Ly, Lô Bạch Tượng yêu thích bản kỳ phổ này không buông tay, hễ khi có thời gian rảnh sẽ lấy ra lật giở, đọc chăm chú.
Trong thời gian chờ đợi gạo nấu thành cơm, Chu Liễm lấy ra một quyển tiểu thuyết diễm tình, Bùi Tiền bạo gan, gom hết can đảm đi qua muốn đọc lén, bị Chu Liễm đẩy sang một bên.