SỐNG LÀ KHÔNG THỂ KHÔNG VIẾT VÀ TẤT YẾU PHẢI VIẾT Lời tựa 3)
Vì lí do thể lực, tâm lực, mỗi lần viết xong một bộ tiểu thuyết tương đối dài đều cảm thấy hao tâm tổn sức, đều cảm thấy giống như vừa đi qua một chặng đường dài hàng nghìn cây số suốt bao nhiêu năm tháng dằng dặc. Một mặt, vừa nhấm nháp khoái cảm của sự viết, mặt khác lại phải bồi thường cho những thống khổ, bệnh tật do cái sự viết đó mang lại. Hoàn toàn có thể không viết nữa, cũng lại hoàn toàn không thể không viết. Không viết có thể khiến cơ thể được thoải mái phần nào, nhưng viết lại có thể mang đến chút bình yên cho tâm hồn. Khi viết Nhật quang lưu niên là như vậy, và viết Kiên ngạnh như thủy cũng là như vậy;
Kiên ngạnh như thủy là phần đầu tiên trong Năm tháng Bả Lâu được dự định từ nhiều năm trước, đối với tôi, đó là ý tưởng sáng tác cuồng vọng mà tản mạn, có thể là ba bộ tiểu thuyết dài hơi, cũng có thể là bốn bộ tiểu thuyết dài hơi, cũng có thể là sẽ viết không ngừng nghỉ cho đến tận lúc chết mới thôi, càng có thể là viết thêm một cuốn, nửa cuốn nữa là đã kết thúc rồi. Tất cả đều phụ thuộc vào tâm lực và thể lực có ủng hộ tôi hay không.
Từ lâu, tôi đã cảm nhận được nỗi thống khổ buồn rầu của việc lực bất tòng tâm khi cầm bút. Bảy tám năm về trước, cốt truyện, nhân vật, phương thức tự sự và trạng thái tâm lí của Kiên ngạnh như thủy đã hình thành rõ ràng trong tâm trí tôi, sở dĩ cho đến hôm nay - năm nay - mới có thể viết ra đều là vì tâm lực và thể lực của bản thân. Bản thảo hoàn thành, tôi dự định là sẽ tận tâm sửa chữa vài lần, nhưng sức khỏe giảm, sút, cộng thêm sự thúc giục cấp bách của ban biên tập, cho nên nó đã được gửi đi. Vội vàng gửi bản thảo đi giống như cố tình đưa thai nhi chưa đủ 9 tháng 10 ngày chào đời, nhìn theo hài nhi vì đẻ non mà cơ thể yếu ớt, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi đối với nó. Để bù đắp cho sự đáng tiếc này; sau khi đưa bản thảo cho " Chung sơn " số thứ nhất, trước khi Nhà xuất bản Văn nghệ Trường Giang xuất bản thành sách, tôi lại ngồi sửa chữa cẩn thận một lần bản thảo. Hiện nay, Kiên ngạnh như thủy mà bạn đọc nhìn thấy khác rất xa so với bản được đăng trên tạp chí " Chung Sơn" . Vì thế, tuy đã là bản thứ 3, nhưng tôi vẫn rất muốn chỉnh sửa thêm bớt một số câu chữ.
Hiện nay, tôi đã hoàn toàn không có những bản thảo chưa sửa chữa như thời thanh niên, không có cái dũng khí viết một lần là xong. Tôi đã từng cảm thấy tự hào, nhưng cũng đầy ân hận vì đã từng có sự dũng cảm đó. Đúng là đã qua cái thời trai trẻ, nên cũng không còn có cái dũng khí của tuổi đó nữa. Tôi nghĩ, độc giả có thể sẽ cho tôi thêm một cơ hội sửa chữa. Tôi nghĩ độc giả sau khi đọc xong Kiên ngạnh như thủy sẽ có cùng ý nghĩ như tôi nói với tôi rằng: anh nên sửa chữa như thế nào Kiên ngạnh như thủy một lần nữa.
Tây An, những ngày trị bệnh, tháng 11 năm 2000 Diêm Liên Khoa