← Quay lại trang sách

Chương I TÌNH CỜ GẶP GỠ CÁCH MẠNG

Chờ sau khi tôi chết đi, an tĩnh lại rồi, tôi sẽ suy nghĩ lại về một đời tôi, về những lời nói; việc làm và tư thế; cũng như lí giải lại về thứ ái tình phân gà cứt chó. Đó là một quê hương dịu dàng, là một nơi tuyệt vời nhất để nghĩ suy. Ở đó nghĩ sự nhẹ nhõm tươi đẹp như bông liễu bay bay, như hoa đào rực rỡ. Nhưng trước mắt, bọn họ đã nhân danh Cách mạng, đã chấp hành lệnh bắn đem họng súng ngắm trúng vào não sau của tôi và Hồng Mai. Cái chết đã kẹp chặt những yết hầu trong dòng suy nghĩ của tôi, tôi chỉ có thể lẫm liệt đi đến pháp trường, nghênh đón súng đạn, khí thế hiên ngang, cười vào sự sống và cái chết, sải bước qua cây cầu âm dương. Trước lúc hành hình uống bát rượu mẹ đưa, thế gian này chẳng có gì đáng sợ. Chim gáy mở tiệc mừng cùng tôi kết bạn, ngàn chén vạn ly tự tạc thù [1] . Cách mạng tất phải như vậy; phải rơi đầu, đông chinh tây chiến đứt gân cốt; xả máu nóng, xương tan thịt nát cũng cam lòng. Ba ngày sau, hoặc là một tuần sau, tôi và Hồng Mai sẽ ở pháp trường thôn quê dưới sườn núi này bên dòng sông này, cùng đeo một bộ xiềng tay, cùng quỳ xuống bên mép hố; cùng nhau đến quê hương dịu dàng. Thời gian của chúng tôi còn rất ít, giống như giọt nước cuối cùng trong bình nước Cam Lĩnh vậy, từng hạt óng ánh, từng giọt quý trân. Bó đuốc của cuộc đời tôi sắp sửa tắt rồi, nó đã từng cháy lan qua sông núi và đất rộng, suối nhỏ và khe ngòi. Đốt cháy cả không gian và rừng sâu, dòng chảy và đàn bà, động vật và đất đá, cỏ xanh và bước chân, hoa màu và đàn ông, mùa vụ và đường phố, còn có tử cung đàn bà, mái tóc đàn bà, mắt môi đàn bà và quần áo đàn bà. Dòng sông mùa xuân chảy về tây gió đông và gió tây huyết chiến, u ơi u, sau khi con chết hãy để nấm mồ của con hướng về phía đông, để con được nhìn thấy Trình Cương và thị trấn.

2. Nói tận cùng về lịch sử gia đình Cách mạng

Hãy để cho tôi nói hết, nói đến kiệt cùng về lịch sử của gia đình Cách mạng nhé!

Tháng Chạp năm 1942, sau một đêm chó sủa ở trấn Trình Cương giữa dãy núi Bả Lâu, người Nhật từ đầu thôn vui vẻ đi qua, do đó đàn ông thì ít mà quả phụ thì nhiều. Cha tôi chết rồi tôi mới ra đời. Đêm đó sền sệt gió tanh mứa máu, xương trắng dày như đá lởm chởm. Cha tôi đi ra ngoài gọi bà đỡ đẻ, đến đầu trấn thì bị người Nhật đâm lưỡi lê xiên qua bụng, ruột lập tức lòi ra ngoài như thác nước, đau đớn bỏng rát cuốn quanh cái lưỡi lê của bọn quỷ, máu tươi dày đặc đất đai Tổ quốc, đỏ rừng rực đốt cháy lên hận thù dân tộc…

Đồng chí à, các đồng chí thân mến! Chúng ta đều từng là những người Cách mạng đỏ chân chính, từng đều là những người chiến đấu trong chiến hào giai cấp, các bạn có thể không ngắt lời tôi nói không? Tôi lấy tư cách cao quý là Đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc yêu cầu các bạn không được ngắt lời tôi, để cho tôi có thể thoải mái mà nói một cách kiệt cùng về một đoạn lịch sử gia đình.

Bảo tôi nói tôi chỉ có thể nói như vậy. Tôi bắt buộc phải nói như vậy. Nói như vậy tôi mới có thể tìm ra đầu mối trong một mớ hỗn độn này… rồng lại đẻ ra rồng, tôi là một sợi rễ của Cách mạng, phượng lại sinh ra phượng, tôi vốn thuộc gia đình bần nông, là lực lượng Cách mạng từ trong trứng nước. Tôi sinh ra trong xã hội cũ, lớn lên dưới lá cờ đỏ, nắng mưa hun đúc cho tôi lớn khôn. Năm 1964, tôi tròn 22 tuổi, tiếp tục di nguyện của các bậc liệt tổ liệt tông, nhập ngũ vào bộ đội. Đơn vị của tôi là binh đoàn xây dựng công trình, khoét núi đào hầm, xuyên núi luồn hang, sửa đường sắt, giầm mưa giãi gió, dựng quyết tâm chiến đấu với thiên nhiên, lập tráng chí hiến cho đất nước. Trong ba năm tôi đã cùng đơn vị vượt qua ba tỉnh chín huyện, bốn lần vinh dự lập công hạng ba, năm lần liên tiếp được khen thưởng, sáu lần được doanh trại khen thưởng. Hồ sơ của tôi lèn đầy chứng nhận bằng khen, tỏa hào quang bốn phía, ngay đến một hơi khí độc cũng không thổi lọt vào trong được. Quân giải phóng là một trường đại học lớn. Tôi vốn là cán bộ hạt giống được tiểu đoàn, đại đội bồi dưỡng, nếu như được đề bạt hôm nay tôi chính là tiểu đoàn trưởng hoặc là đại đội phó rồi, sẽ không để cho các người đem bố cáo tuyên án tôi và Hồng Mai dán đầy khắp trấn Trình Cương. Tôi biết trong đại đội Trình Cương đỏ rực như một Diên An mới, khắp phố to ngõ nhỏ, trên tường trên cây; thềm giếng và nhà xay bột, tất cả những nơi có người đều có tờ tuyên án tử hình của hai chúng tôi. Tờ tuyên án giống như những tờ tiền âm phủ rợp khắp trời, như những bông tuyết bay bay, xào xạc như tiếng lệ rơi khắp đất.

Trời hỡi trời, đầy thật là một trò đùa!

Đất hỡi đất, trò đùa của trời cao đất rộng!

Tôi không hề ngờ đến, mặt trời quả thật đã từ phía tây loảng choảng mọc ra. Nếu như nghĩ đến thì dù có thế nào tôi cũng sẽ ở lại trong quân đội. Vốn dĩ đơn vị 80911 cũng muốn điều động tôi. Năm 1967 vĩ đại, đơn vị của chúng tôi tập trung anh em tứ xứ, anh đến từ hồ này; tôi đến tự biển kia, mọi người đều cùng chung một mục đích một tấm lòng, trong sự đoàn kết căng thẳng thực hiện Chủ nghĩa Cộng sản sáng tạo tương lai, đùng một cái giải tán, có một bộ phận giảm biên chế đến 80911, nhưng tôi lại yêu cầu xuất ngũ. Chỉ đạo viên nói, Cao Ái Quân, cậu đến đơn vị 80911 sẽ được thăng chức. Tôi nói tôi phải về nhà làm Cách mạng. Tôi ở trong đơn vị đủ rồi, liên tục hơn bốn năm xuyên núi, đặt pháo núi, sửa đường sắt từ tỉnh này đến tỉnh kia, nhưng chúng tôi mỗi lần đổi quân đều phải hành quân gấp. Có một lần khi sửa tuyến đường sắt bị chiến quốc phòng vĩ đại đó, tôi đã ở một năm tám tháng trong khe núi. Một năm tám tháng không hề gặp một người dân nào, một năm tám tháng không hề đến thị trấn, làng thôn đi chợ, một năm tám tháng không hề ngửi một chút mùi vị đàn bà. Lúc đơn vị từ trong cái khe núi đó chui ra, gặp một đoàn rước dâu đi qua trước mặt, toàn quan binh đại đội đột nhiên chen chúc nhau soàn soạt đứng lại, mắt mỗi người đều nổ đôm đốp. Vẻ xinh đẹp của cô dâu như hào quang vạn trượng soi ngàn dặm, như muôn tia hào quang ánh ngời vũ trụ. Mùi hương son phấn giống như khí độc trên người cô ta đã tiêu diệt đơn vị tôi. Sau khi đến điểm tập kết, chỉ đạo viên và đại đội trưởng yêu cầu mọi người kiểm điểm sai lầm, gột sạch tư tưởng làm Cách mạng. Chỉnh đốn mình nửa tháng, sau cùng tâm hồn ai cũng đều trong vắt như một tờ giấy trắng lại có thể vẽ lên những bức tranh đẹp nhất mới nhất. Tôi quyết định xuất ngũ chính là khi tâm hồn biến thành tờ giấy trắng này. Tôi ở trong bộ đội đủ rồi. Tôi phải về nhà làm Cách mạng. Làm người phải làm người như thế nào? Phải làm người thành thực. Thực lòng mà nói, tôi cũng có chút nhớ vợ tôi. Ngay cả người vợ không đáng để cho tôi nhớ, tôi cũng đã nhớ cô ta rồi. Không cần nói, đây chính là tấn bi hài kịch của cuộc sống mà cuộc đời Cách mạng đặc thù đã tạo ra. Vợ tôi tên là Trình Quế Chi. Trình Quế Chi tuy phong kiến, truyền thống, nhưng cô ta là đàn bà, có thân hình của đàn bà, có gương mặt của đàn bà, mặt vợ tôi và thân thể của cô ta có cái màu của bìa cuốn sách "Mao Chủ tịch ngữ lục" đã cũ mèm và đỏ sậm. Người tầm thước, béo tốt, khi đi thì mông đánh bên này đánh bên kia, cứ như là đám thịt ở mông mỗi ngày đều lắc qua lắc lại đòi vùng lên giải phóng, đòi đấu tranh để được nhìn thấy một khoảng không xanh. Các bạn nếu như có ai đã sớm hiểu rõ trấn Trình Cương rồi, thì sẽ nhận ra vợ tôi. Vợ tôi, bố cô ta là bí thư chi bộ thôn đầu tiên của Trung Quốc mới sau giải phóng. Bởi vì ông ta là bí thư chi bộ thôn tôi mới lấy con gái Quế Chi của ông ta. Trước khi nhập ngũ Quế Chi sinh cho tôi một đứa con trai. Năm thứ hai sau nhập ngũ, Quế Chi lại đến một vùng núi nào đó giáp ranh Dự Ngạc [2] để thăm người nhà. Lúc đó, đơn vị chúng tôi ở dưới ngọn núi số 2 đào hầm (đào hầm sâu, tích lương nhiều, không xưng bá), để chuẩn bị chiến tranh chống địch. Một ngày tôi đang ở trong hầm đầy vụn đá, có một tân binh khua cái chuốc chim xông vào hầm gọi to: "Cao Ái Quân - có bà nào giống như cái vại ở bên ngoài tìm cậu này!" Tôi đá cho cậu tân binh một cái, nói: "Phải đoàn kết chặt chẽ, nghiêm túc mà linh hoạt": Tân binh kia nói: "Trong đời có người tri kỉ thì dẫu góc bể chân trời cũng thành gần thôi - người phụ nữ đó nói anh là chồng cô ta."

Tôi ngây người ra, vội chạy ào ra cửa hầm.

Người phụ nữ ở ngoài hầm quả nhiên là vợ tôi - Trình Quế Chi.

Tôi và Quế Chi ngủ ở phòng tiếp khách của đại đội. Đó là một gian lều bạt nhỏ chỉ bằng một nửa của căn phòng bình thường, bốn phía xếp gạch cao bằng đầu người, dùng vải bố quân dụng làm mái che để ngăn cách với trời, trên tường treo bức ảnh Mao Chủ tịch, trên bàn đặt vài cuốn sách của Mao Chủ tịch. Giường đặt ngay sát bức tường mà phía trên treo ảnh Mao Chủ tịch. Quế Chi không dẫn Hồng Sinh - đứa con cả của tôi đến đơn vị; cô ta đến một mình vài ngày trước khi chúng tôi quyết chiến thi công mừng quốc khánh. Tôi nói: "Mọi việc đang gấp lắm, em đến đơn vị làm gì?" Cô ấy nói: "Mạch gặt rồi, vụ thu trồng rồi, nông nhàn rồi, bây giờ không đến thì không còn thời gian đến nữa." Tôi nói: "Công trình bị chiến đến thời khắc then chốt rồi." Cô ta nói: "Hồng Sinh đã hơn hai tuổi rồi, có thể chạy khắp thế giới rồi." Tôi nói: "Em đến làm anh mất mặt, em nhìn em như thế kia!" Cô ta cúi đầu nhìn vạt áo màu xanh dệt thô mới may của mình, im lặng một lúc rồi tự tay cởi cúc áo mà cô ta tự tay khâu ra, "người làm ruộng, không phải đều như vậy sao?" Cô ta nói: "Hồng Sinh hơn hai tuổi rồi, em nên mang thai nữa rồi, em muốn có một bé gái nên đã đi tàu, đi xe khách đến đây." Cô ta nói đi đường rất vất vả, ngồi nhầm xe nên phải ngủ suốt đêm trên đất ở một bến xe, may mà dưới mũi còn có miệng nên có thể tìm được đến đây. Nói nếu không phải vì muốn có trai gái song toàn, có đánh chết cô ta cũng không tìm đến đơn vị, sẽ không làm cho tôi nói cô ta đến đây làm tôi mất mặt. Cô ta nói anh không phải vì ghét em trông xấu xí? Chê em xấu thì anh lúc đầu đính hôn, kết hôn với em làm gì? Chê em nhìn không đẹp thì sao còn muốn em sỉnh Hồng Sinh? Sau đó trong lúc vừa nói thì cô ta đã cởi hết quần áo ra rồi, cặp mông đít đặt xuống mép giường. Bóng đèn trong phòng là 45 oát, hắt ra ánh sáng màu vàng kim, chiếu lên cơ thể béo tốt của cô ta làm trên người cô ta ánh lên một một tầng ánh sáng màu hồng đậm. Trong phòng có mùi da thịt đàn bà giống như căn phòng tràn ra một màn sương hồng. Tôi muốn nhìn chằm chằm vào thân thể trần truồng của cô ta một hồi. Tôi đã nhập ngũ hai năm rồi, con trai bỗng dưng đã hai tuổi rồi, đột nhiên cảm thấy bộ dạng trần truồng mà cô ta để lại trong tôi sau khi kết hôn tất cả đều mơ hồ, đều đã quên hết cả. Tôi để ánh mắt của mình trân trân nhìn sang, nhưng cô ta chỉ ngôi ở mép giường một lát, rồi vén chăn ra chui vào trong chăn. Chui vào chăn trong nháy mắt, máu huyết toàn thân tôi dồn nóng lên, cổ họng khô như vỏ củi đã phơi nắng ba năm vậy. Tôi một chút cũng không hề ngờ đến, cặp vú của Quế Chi lại có thể to hơn trước nhiều như vậy, trắng mịn giống như cái đầu của hai con thỏ vậy. Lúc cô ta vén chăn lên nằm xuống, cặp vú của cô ta trong khuỷu tay lắc lư nhảy nhót, tỏa ra hai luồng hơi màu đỏ nóng bỏng vô hình. Chiếc chăn đã che kín hai bầu vú. Tôi nhớ đến hồi nhỏ đi chăn dê, con thỏ trắng chạy trong đám cỏ ngút dày, lúc nhảy lên cái đầu linh động vọt lên trong không trung, sau khi rơi xuống màu trắng đó trong nháy mắt liền biến mất trong lớp cỏ dày như chăn vậy; Tôi nghĩ vú cô ta vốn dĩ khống hề to như vậy, mà khô đét giống như quả bóng nhỏ bị xì hơi, sinh Hồng Sinh không có sữa, tôi còn xuống sông bắt cá cho cô ta ăn. Mẹ cô ta nói: "Ái Quân, con ra sông bắt cho con gái ta mấy con cá." Trong ngày rét buốt căm căm tôi liền xuống sông bắt cá cho cô ta ăn. Lúc đó vú cô ta trông giống cái gì? Giống như cái đầu của hai con chồn ban ngày thì trốn biệt ban đêm mới ló ra. Sao bây giờ nó lại to như vậy? Nó lại trắng như vậy? Lại mập như cái đầu con thỏ vậy. Tôi nói: "Quế Chi, Hồng Sinh vẫn còn bú sao?"

Cô ta quay đầu lại nói: "Không bú không được, bôi ớt lên đầu vú mà nó vẫn bú."

Tôi dường như biết vì sao vú cô ta lại trở nên to như vậy rồi, lại mê hoặc giống như cái đầu con thỏ vậy rồi. Tôi nói: "Em vẫn còn muốn mang thai sao?"

Cô ta nói: "Không phải vì muốn có con, em vượt trăm nghìn dặm chạy đến đây làm gì?"

Tôi bắt đầu cởi quần áo. Tuột nhanh năm cúc áo trên quân phục ra đến mức giống như kéo soạt khóa vậy. Đó là một trong những bài học thời mới nhập ngũ, để phòng lúc đế quốc Mỹ và chủ nghĩa xét lại tập kích bất ngờ, trong lúc hành quân gấp có thể ngủ trong nháy mắt, và có thể tỉnh lại trong nháy mắt. Tôi cởi quần áo rất nhanh. Lúc tôi nóng lòng chui vào chăn, Quế Chi lại ngồi dậy tắt đèn. Cái lúc mà cô ta ngồi dậy, hai cái đầu con thỏ lại nhảy nhót ra khỏi mặt cỏ.

Hai tay tôi duỗi đến trên hai vú cô ta giống như nắm chặt lấy hai cái đầu con thỏ. Sau đó, tôi không vội đi làm cái việc đó. Tôi là chồng của cô ta, cô ta là vợ tôi, giấy chứng hôn của chúng tôi vẫn còn đẹp tươi đỏ chót, hào quang tỏa bốn phía, bảo hộ cho chúng tôi sinh con đẻ cái cũng như tất cả những thú vui giữa đàn ông và đàn bà. Tôi đã hai năm không sờ đến phụ nữ rồi. Tôi dường như đã quên mất phụ nữ là gì rồi, hoàn toàn quên tất cả những gì có trên thân hình phụ nữ. Tôi cần sờ từng tí một từ đầu đến chân cô ta. Sờ tóc cô ta, mặt cô ta, sờ hai bờ vai vì gánh vác mà có vài vết chai sần, sờ bầu vú dường như đột nhiên biến thành to đãy và cái bụng phồng ra lỏng lẻo cho tương thích với người của cô ta. Cô ta nằm im không động dậy mặc cho tôi sờ cơ thể cô ta từ trên xuống dưới, hôn từ trên xuống dưới. Nhưng chính lúc này, khi miệng và tay tôi đã đến nửa dưới của cô ta, cô ta đột nhiên bùng nổ, bùng nổ đến kinh thiên động địa, giống như đột nhiên phát hiện ra nằm trên người cô ta không phải là chồng của cô ta, bật ra khỏi nửa dưới của tôi, bật ngay đèn sáng dậy.

Tôi bị cô ta bỏ lại ngồi ở giữa giường, chiếc chăn một nửa trên giường, một nửa rơi xuống đất.

Cô ta nói: "Cao Ái Quân, anh là giải phóng quân, là tấm gương cho toàn dân học tập, sao mới hai năm không gặp mà anh đã trở nên lưu manh thế này?!"

Tôi ngây ra nhìn cô ta.

Cô ta nói: "Để đẻ con thì anh làm cái việc đó, anh sờ gì mà sờ như thằng lưu manh trên người em? Sờ đầu, sờ mặt, em còn có thể chịu được, anh sờ ở trên của em rồi còn sờ dưới nữa, anh rốt cục là lưu manh hay là giải phóng quân?"

Trong phòng đèn sáng như ban ngày. Cô ta đứng ở dưới giường, mặt đanh lại màu xanh xám, vẻ mặt bị làm nhục như hồ như biển dìm ngập căn phòng. Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta một hồi, bỗng nhiên muốn nhảy xuống đạp cho cô ta một cái, đạp vào cái ngực đang phập phồng của cô ta, đạp lên cái bụng lỏng lẻo của cô ta. Nhưng tôi đã không đạp, tôi nhìn chằm chằm vào cô ta rất dài rất sâu. Cổ họng tôi có cái gì đó tắc lại, tắc đến nỗi muốn nhổ cả lưỡi ra ngoài. Trời đã mát hơn một chút rồi, mặc dù là tháng 9 mùa hè, nhưng ở trong núi sâu, ngay đêm hè cũng có thể làm cho người ta tỉnh lại vì đông cứng.

Những người bạn trong đội thi công thì ngủ ở dãy phòng phía trước cách đầy mười mấy mét. Bước chân đi tuần giống như tiếng mái chèo khua trên mặt nước vọng lại. Có thể nghe thấy tiếng khấu lệnh đổi gác, một người hỏi: "Khẩu lệnh?!" Một người đáp: "Đả đảo đế quốc Mỹ." Người hỏi thở phào một tiếng: "Bảo vệ Tổ quốc." Sau đó đổi gác. Tiếng bước chân từ gần đến xa biến mất, đêm lại chìm sâu vào yên tĩnh. Tôi nhìn như chết vào người đàn bà của tôi, có lẽ là từ lúc đó, trong đáy tim tôi bốc lên một ý nghĩ nếu có cơ hội tôi sẽ giết cô ta. Nhưng cái ý nghĩ giết cô ta lúc đó còn mờ nhòe chưa rõ, làm cho tôi hoài nghi ý nghĩ giết cô ta manh nha lúc đó của mình. Xét đến cùng tôi là một người theo chủ nghĩa nhân đạo Cách mạng, sau đó một thời gian rất dài, tôi đều không nảy sinh ý nghĩ ác độc đó. Đêm đó, tôi nhìn cô ta đến phát mệt rồi, nhìn chán ngấy rồi, chờ cô ta cũng nhìn tôi đủ rồi, nhìn thấu rồi, tôi mới kéo chăn từ dưới đất lên giường, nói với cô ta: "Ngủ đi, Quế Chi, ngày mai anh tiễn em về Trình Cương."

Đêm đó chúng tôi mặc dù hai năm không gặp, nhưng ngay cả đến chân đến đùi cô ta tôi cũng chẳng chạm vào một cái. Nhưng vấn đề là, cái ngày hôm sau chết tiệt; tôi không hề tiễn cô ta, đêm thứ hai tôi liền thuận theo ý muốn của cô ta, cô ta muốn có thai tôi chiều theo điều cô ta muốn. Tôi làm cho cô ta có thai, sinh một bé gái tên là Hồng Hoa. Nói đến đây, các bạn đã ngửi ra mùi vị gia đình tôi chưa? Tôi là Cao Ái Quân, con trai lớn là Hồng Sinh, con gái nhỏ là Hồng Hoa, gia đình Cách mạng đấy! Đương nhiên là gia đình Cách mạng đỏ đấy nhé. Vinh quang chính trị của gia đình tôi có thể chiếu mù mắt vô số người, ông nội của các con tôi chết dưới lưỡi lê của bọn quỷ Nhật, bố của chúng từng là người của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, chúng sinh ra dưới cờ đỏ, lớn lên dưới cờ đỏ, nắng mưa sương gió nuôi chúng lớn khôn, vón dĩ có thể trở thành những người tiếp bước Cách mạng ưu tú nhất. Nhưng định mệnh đã làm cha chúng gặp gỡ Hạ Hồng Mai. Ái tình và Cách mạng khiến số mệnh của chúng và mẹ chúng bị xóa bỏ, giống như người Nhật đã cắt đầu cha tôi treo lên trước cổng trấn Trình.

3. Nhạc đỏ

Cái tòa nhà ga huyện Bạch Vàn hai tầng đó, mỗi ngày chỉ có một tuyến xe lửa dừng lại ở sân ga một phút, nhưng hai thanh đường ray lại không ngừng từ phương xa duỗi đến, và lại không ngừng duỗi tít về phương xa. Bởi đơn vị chúng tôi vì những nguyên nhân chính trị nào đó mà tạm thời giải tán toàn sư đoàn, biên chế lại, cho nên giữa tháng ba năm đó, tôi xin giải ngũ sớm. Trấn Trình Cương cách huyện thành bảy mươi chín dặm, lúc ngày xế bóng tôi xuống tàu, vì sáng mai phải đến phòng vũ trang nhân dân làm thủ tục xuất ngũ, tôi đành phải trú lại một đêm ở huyện thành. Một đêm này, tình thế chính trị trong xã hội long trời lở đất, cuộc sống tình yêu của tôi "liễu ám hoa minh hựu nhất thôn [3] ". Tôi đã bị ánh sáng vĩ đại của ái tình chiếu rọi - Các bạn nói đây có phải là số mệnh không? Có phải là Cách mạng mà thường ngày vẫn nói đã đến cái ngã tư cuộc đời không?

Tôi nghỉ ở nhà khách của phòng vũ trang nhân dân, hai đồng hai có thể bao một gian phòng, một chiếc giường, năm hào rưỡi, trong một gian phòng có bốn chiếc giường. Làn sóng Cách mạng đang cuộn trào, giá cả rẻ như bèo - đây chính là quy luật của lịch sử. Bởi vì tôi đến làm thủ tục xuất ngũ, theo quy định tôi được ở miễn phí. Nhà ăn quốc doanh trên phố, 4 hào rưỡi tôi uống một bát canh lòng dê, một bát canh thịt bò, ăn hai cái bánh rán mang vị quê hương lâu ngày không gặp. Sau khi ăn no bụng, mặt trời vẫn chưa xuống, không có việc gì làm tôi đi dạo chầm chậm trong huyện. Lúc đó, phố huyện không còn cảnh phồn hoa như hồi tôi chưa đi lính. Mặt trời vừa chênh chếch về tây các cửa hàng đã thi nhau đóng cửa, hai bên hè phố, tiếng ken két của cánh cửa vang lên không ngớt. Còn lại một vài công xưởng, như xưởng dây thừng, xưởng giầy dép, còn có xưởng may mặc gia công găng tay chuyên phục vụ cho nhà máy quốc doanh của thành phố Cửu Đô, nhưng tình cảnh cũng thật ảm đạm, nhân công còn lại rất lèo tèo, người đến thì ít, người đi thì nhiều, nằm liệt ở đó như phụ nữ chết vì khó đẻ, ngổn ngang gỗ mục và sắt gỉ. Tuy nhiên thị trấn rốt cuộc vẫn là thị trấn, đường cái vẫn rộng như vậy, trên đường phố vẫn có rất nhiều con phố được lát gạch, những người già vẫn xách những chiếc làn rau chậm rãi đi về nhà. Có cái không giống là, cả hai bên phố đều dán đầy từng lớp từng lớp báo chữ to, trên báo chữ to cứ hễ tên người là đều được gạch chéo bằng bút đỏ. Điều này chẳng mới mẻ gì với tôi, chẳng qua chỉ hàm ý rằng Cách mạng ở huyện thành cũng đã sục sôi rồi. Có rất nhiều người trẻ tuổi xấp xỉ tuổi tôi hoặc nhỏ hơn tôi, đều đeo phù hiệu trên tay áo vội vã đi qua, như là phải đến nơi nào đó để tập trung. Tôi vừa có chút ngưỡng mộ họ đều là người trong thành, vừa có chút nuối tiếc vì tôi không phải là một trong số họ. Tôi nghĩ, nếu như tôi là lãnh đạo tổ chức của họ thì tốt rồi, bước chân vội vã của họ là vì đi nghe tôi diễn giảng đạo lí Cách mạng. Tôi nhìn họ từng người từng người một đi qua tôi, lúc họ bước qua đều dừng mắt lại nhìn tôi một chút. Tôi biết họ ngưỡng mộ bộ quân phục màu xanh trên người tôi - các bạn biết rằng những năm tháng đó quân trang quý như long bào của hoàng đế vậy. Tôi sợ có người sẽ đột nhiên xông đến lột bộ quân trang của mình ra, cướp đi chiếc mũ quân đội của tôi, cho nên tôi không dừng chân lâu trên phố, mà chầm chậm tản bộ ra ngoài thành.

Tôi men theo đường sắt đi về phía trước, giống như đi trong bài thơ Cách mạng. Cảnh đẹp ở đây thật đặc thù, trời cao mây nhạt không có bóng nhạn bay nam, mặt trời chếch bóng về tây, trâu về chuồng. Có một cụ già dắt dê đi qua đường sắt, từ ruộng lúa mì rộng lớn đi về phía thôn trang vàng óng ánh, để tiếng gọi dê vọng lại như bài ca du mục văng vẳng bên tai tôi. Thị trấn ngày càng lùi xa tôi, mặt trời lặn ngày càng gần lại, trên đường sắt như phát sáng dưới ánh mặt trời đỏ rực, có tiếng chíp chíp vang lên, giống như có dòng nước đang ngấm vào trong sa mạc khô khan. Tôi liền bước men theo đường sắt, đi mãi đến cánh đồng và sự cô tịch của trái tim mình, khi cảm thấy âm thanh của sự cô tịch lớn dần, tôi dừng bước.

Tôi nhìn thấy có một người đang ngồi trên đường sắt trước mặt, sắc mặt hồng hào như ánh ráng chiều, tóc đen như thác nước chảy trên chiếc áo màu hồng nhạt của cô ta. Dãy núi phía xa nhấp nha nhấp nhô, cây cối và thôn trang từng phiến từng phiến hiện ra xanh nhạt và đen thẫm, đồng ruộng phía dưới dãy núi, mùi đất, mùi cỏ, mùi lúa mạch tươi mới từng luông từng luồng ào đến phía tôi. Tôi vốn chỉ nhìn thấy có một người, đi tiếp về phía trước vài bước mới rõ mái tóc và y phục của cô ta. Khi tôi biết cô ta là phụ nữ, tôi đứng đó do dự một hồi, sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, liền hạ quyết định cuối cùng đi về phía cô ta. Mao Chủ tịch nói rằng, phụ nữ có thể chống một nửa bầu trời. Bây giờ, tôi biết cô ta đứng đó đợi tôi ở nửa bên trời này Là bởi vì đợi tôi nên mới ngồi đó lâu như vậy. Tôi bước về phía cô ta. Cô ta quay đầu lại nhìn tôi, lúc quay đầu lại khuôn mặt cô ta làm tôi giật thót. Khuôn mặt của cô ta chính là kiểu khuôn mặt của các cô gái quá lứa lỡ thì vì không có người để ý mà nhuộm một mối ưu sầu, dường như trước đó vài hôm còn nõn nà thanh tú như một trái chín treo trên giàn cây, nhưng hôm qua đã bị người ta sau khi hái đi dùng tay chà nát rồi, màu vàng nhạt mệt mỏi đã giăng trên gương mặt. Có thể nhìn ra cô ta là người trong thành, hoặc là người ngoại ô, bởi vì cô ta mặc chiếc áo sợi tổng hợp màu hồng phấn. Không phải người thành phố, người ngoại ô, những năm tháng đó rất ít người có thể mặc chiếc áo tốt như vậy. Tôi đứng trước mặt cô ta, cách vài bước chân, lúc nhìn cô ta, cô ta cũng nhìn tôi,

Cô ta nhìn bộ quân phục mới trên người tôi.

Tôi nhìn thân dưới cô ta mặc một chiếc quần giả quân trang.

Cô ta nói: "Học tập các đồng chí giải phóng quân."

Tôi nói: "Giải phóng quân học tập nhân dân toàn quốc - tôi đã xuất ngũ rồi, vẫn chưa làm thủ tục."

Cô ta nói: "Chưa làm thủ tục vẫn còn là giải phóng quân."

Tôi không ngờ cô ta lại có một niềm tôn trọng tôi tràn trề như vậy, không ngờ cô ta còn xem tôi như là tấm gương mẫu mực để toàn dân học tập. Tôi ngồi xuống chỗ thanh ray đối diện với cô ta, mặt đối mặt giống như là lúc ở bộ đội chỉ đạo viên tìm chúng tôi nói chuyện, tôi nói kẻ địch có thể nhìn thấy có lẽ bị chúng tôi tiêu diệt rồi, nhưng kẻ địch không nhìn thấy vẫn còn sống, cô một mình ở đây không sợ sao? Cô ta nói ngày là ngày của nhân dân, đất là đất của nhân dân, anh nói sợ gì cơ? Chỉ cần đế quốc Mĩ, xét lại Xô không vào, thì có gì mà phải sợ? Tôi nói Mỹ Xô có vào cũng không sợ, có quân giải phóng nhân dân chúng tôi, chúng chỉ là những con hổ giấy; Sau đó, tôi chờ cô ta hỏi tôi tên là gì, quê ở đâu, đóng quân ở đâu; tiếp đó tôi sẽ hỏi cô ta tên gì, làm ở đầu. Nhưng cô ta lại chỉ nhìn tôi tỉ mỉ một hồi, rồi hỏi một câu làm chọ tim tôi đập đến đau cả quần áo:

"Anh có thể cho tôi một bộ quân trang của anh không? Tôi không lấy không, tôi sẽ trả anh 5 đồng và phiếu vải năm thước." Mặt tôi nóng lên vì xấu hổ, lẩm bẩm một hồi rồi nói: "Đồng bào giai cấp của tôi à, thật xin lỗi, tôi giải ngũ chỉ có hai bộ quân trang. Tôi phải mặc một bộ, một bộ kia trước lúc nhập ngũ đã nhận lời sau khi giải ngũ sẽ tặng cho tiểu đoàn trưởng dân binh rồi."

Cô ta cười rất thoải mái: "Cách mạng không phải là mời khách ăn cơm. Không có thì thôi vậy; Đồ quý giá như vậy ai dám đưa cho người chưa từng quen biết dây?"

Đến lượt tôi áy náy ngập đất ngập trời, dường như không cho cô ta nghĩa là tôi đã có lỗi với Mao Chủ tịch; có lỗi với Trung ương đảng. Tôi cúi đầu xuống, nhìn nhìn đám cỏ thò ra trong kẽ đá giữa thanh ray gỗ, toàn là cỏ đuôi chó và cây ngải, có một mùi vị dính sệt đặc sánh, không dễ định hình chảy giữa tôi và cô ta. Dưới ánh chiều có thể nghe thấy âm thanh ti ta ti ta của dòng chảy ấy. Thị trấn ở bên cạnh chúng tôi xa xôi mà mơ hồ, thôn xóm dưới sườn dốc kia mơ hồ mà xa xôi. Cả thế giới chỉ có tôi và cô ta, còn có cỏ hoang và thôn trang, không gian và sự yên lặng. Lúc bánh xe thời gian đều đặn lăn đi giữa chúng tôi, dấu chân của lịch sử vừa to vừa tròn lưu ở trên thanh ray gỗ, Tôi nhìn thấy cô ta đi một đôi giày nhung đen miệng vuông kiểu cách phương Tây trên giày có chiếc cúc bằng nhôm mạ vàng, dưới ánh mặt trời, không ngừng ánh lên như ánh sáng của sao Bắc Đẩu.

Núi, sông cuộn biển trào dâng sóng lớn. Phi như bay, vạn mã tương tàn. Trong lòng thì nóng như lửa bỏng dầu sôi, nhưng bề ngoài thì vững như thành đồng, tĩnh như nước. Tôi nhìn bất động vào chân cô ta. Cô ta hỏi tôi: "Anh nhìn gì trên chân tôi thế?" Sau đó cô ta lại duỗi thêm chân lên phía trước, lắc lắc mấy cái đầu ngón chân, sau khi dừng lại dùng ngón chân cái đẩy mặt giầy nhung đen nảy lên nảy xuống. Lúc nói câu này và làm động tác đó, trên khuôn mặt thanh tú của cô ta có sắc hồng phơn phớt bay bay giống như lúc mới yêu bị đối tượng cầm tay vậy.

"Tôi không nhìn chân của cô," tôi nói, "tôi nhìn những viên đá dùng để rải đường sắt này không có viên nào tròn cả."

Cô ta nói: "Anh nhìn vào chân tôi, tôi thấy anh dán mắt vào ngón chân tôi rất lâu.

Tôi hỏi: "Ngón chân của cô có gì đẹp vậy?"

Lúc này, kinh thiên địa, khóc quỷ thần, cái việc đấu với trời không sợ mưa gió xiết, đấu với đất không sợ khe vực sâu, đấu với người không sợ tên ngầm bắn đã ào ào xảy ra.

Cô ta bỗng nhiên cởi khóa giày tháo giày ra, hai chân và mười móng chân liền lộ hết ra ngoài. Trời ơi trời, đất ơi đất, mười chiếc móng chân đều là một màu đỏ tươi lóa mắt, giống như mười mặt trời thu nhỏ nằm trên mười ngón chân của cô ta, hơn nữa những chiếc móng chân đó đều được cắt sửa công phu, nửa cung tròn như mặt trăng, dịu dàng đẹp đẽ như lòng bàn tay mịn màng hồng hào trong độ tuổi của cô lúc đó. Tôi có chút kinh ngạc. Tôi biết sắc đỏ đó đều là những bông hoa móng chân (một loài hoa - n.d) màu đỏ giã nát mà nhuộm lên. Tôi ngửi thấy hương da thịt con gái thơm nồng đang trôi bồng bềnh, nhìn thấy trong mùi vị của sắc hồng diễm lệ, có mùi cúa cỏ, mùi của đất tươi mới rắc xuống mũi tôi. Người ta thường nói, trời rộng không bao được hết chữ yêu, đất rộng không chứa được hết chữ tình, nhưng lại là, thế gian chỉ có tình Cách mạng là nặng, tình nghĩa của người Cách mạng cao hơn núi, sâu hơn biển, núi cao biển sâu cũng không rộng lớn và nặng sâu như tình yêu sét đánh của người Cách mạng. Làm người phải làm người như thế nào? Làm người chính là phải làm người thành thực. Nói thực lòng, lúc đó có một bông hoa không từ nào tả nổi trong lòng tôi từng cánh từng cánh tách ra, tiếng nứt tách đó lại giống như chiếc xe chạy từ tim ra. Cô ta mím chặt hai môi nhìn chằm chằm vào tôi, như là tiến hành khảo sát tôi, mạnh mẽ trượt từ đường ray tàu hỏa xuống, lại gắng sức duỗi chân về phía trước. Trời ơi trời, đất ơi đất, cô ta lại dùng hào quang của mười mặt trời thiêu đốt tim tôi…

Tôi bị một sức mạnh thần bí làm khiếp sợ. Tôi nhìn thấy trên bàn chân thanh tú của cô ta có hai vết dấu giày như hai đường biên rõ rệt, mặt chân thường lộ ra ngoài trời có màu hơi thẫm, hỗn hợp thành màu đỏ tím, còn phần chân trong giày lại trắng đến mức dường như không có máu. Bởi vì trắng, màu đỏ đó càng đậm càng sâu hơn, bởi vì đỏ, màu trắng đó vừa non vừa mịn. Đó là chân của cô ta sao? Thế còn bắp chân, đùi, và thân hình cô ta thì thế nào? Lẽ nào không thể trắng nõn hơn cả cái trắng nõn này sao? Như thể bị dẫn dụ, tôi vô thức trượt từ trên thanh ray xuống, hai chân duỗi thẳng tách chéo ra, làm hai chân cô ta vừa vặn ở giữa hai chân tối, vừa vặn ở dưới bụng tôi. Không biết lúc đó sắc mặt tôi như thế nào, chỉ cảm thấy tim mình nhảy lên như long trời lở đất, mạch máu như Hoàng Hà cuồn cuộn chảy. Không có kẻ địch nào trong bóng tối chỉ thị tôi, không có kẻ địch nào ở một bên gây chú ý cho tôi, nhưng tay tôi run cầm cập, lảo đảo như trường chinh mệt lả duỗi về phía hai chân của cô ta. Cái giây phút ấy, cái giây phút vĩ đại, thần thánh ấy, khi tôi sắp sờ lên những móng chân đỏ máu của cô ta, thình lình cô ta co chân lại. Không gian giữa tôi và cô ta đóng băng trong chốc lát, đất trời xoay chuyển không ngừng. Nhưng chỉ đông cứng lại một chút thôi, giữa tôi và cô ta lại như băng tuyết tan ra, như mặt trời xuân tháng ba lá xanh hoa nở. Cô ta chỉ co chân lại trong phút chốc, rồi lại e thẹn duỗi chân ra như trước giống như hoa nở trong đêm trăng từ từ lặng lẽ duỗi ra. Lúc đó, sự quạnh quẽ vô bờ vô bến của đường sắt làm chúng tôi ấm áp, sự trầm mặc vô biên vô hạn của ngoại thành thiêu đốt chúng tôi. Ánh mặt trời sáng rực rải trên cánh đồng giống như tấm khăn trải giường cực lớn bằng tơ tằm đỏ phủ lên mặt đất. Có một đôi chim sẻ và chim yến đang sà xuống đường sắt bên chúng tôi kêu ríu ra ríu rít. Tôi liền nâng đôi chân giống như ngậm hoa trong miệng của cô ta lên, đặt giữa hai đùi đang khép lại của mình, tay run run sờ lên những móng chân màu đỏ của cô ta. Tôi sờ từ chân trái đến chân phải, sờ từ móng chân thường đến móng chân cái. Tôi cảm thấy đầu ngón chân của cô ta trong tay tôi không giấu được sự run rẩy, cảm thấy máu trên chân của cô giống dòng sông chảy điên cuồng. Tôi vuốt ve một lượt, hai lượt, mười mấy lượt, mấy mươi lượt móng chân của cô ta, sờ ra sắc đỏ ấy dày bằng một tờ giấy, sờ đến mức mùi hương, mùi thơm của cỏ móng chân lan ra tỏa ra trên đầu ngón tay tôi. Cùng với mùi cỏ thoang thoảng ấy là mùi con gái màu hồng cực nồng cực mạnh, quay đầu lại tập kích tôi như một trận rừng mưa súng đạn. Tôi hoàn toàn bị mùi vị từ những móng chân đỏ đánh đổ rồi, sập trời sập đất rồi, xoay trời chuyển đất rồi, hạnh phúc đến váng đầu hoa mắt, hai môi lẩm bẩm, răng trên răng dưới lập cà lập cập kêu. Tôi nhấc hai chân của cô ta ra mà hôn hít điên cuồng, hôn từ móng chân nhỏ đến móng chân to, hôn từ ngón chân đến mặt bàn chân, nhưng trong lúc tôi đang hôn mải miết, cô ta liền rút hai chân lại từ tay tôi. Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng bài hát từ trong loa phát thanh của thôn. Đầu tiên là một chiếc loa hát một bài hát nhạc đỏ, sau đó là ngàn vạn tiếng hô hoán như từ nhà thương điên phát ra, bốn phương tám hướng đều có tiếng phát thanh, đều là phát những khẩu hiệu và ca khúc. Trong đó tiếng loa của thôn cách chúng tôi gần nhất, bài hát được phát vừa vang vừa sáng, vừa mới mẻ vừa hào hùng, ca từ lấp lánh phát sáng, từng từ từng câu đều như hòn đá núi lăn từ trên bờ xuống đầm nước, nốt nhạc như tơ như lụa, lấp lánh, rực rỡ, huy hoàng, mỗi nốt đều như bọt sóng và bụi nước đập vào nhau bắn ra tung tóe. Tôi nhìn thấy cô ta ở đó đang nghe một bài hát mà tôi vì quá quen thuộc nhưng lại không thể nhớ được ca từ và nốt nhạc, trên mặt hiện rõ sự hồng hào hưng phấn, đoạn điệp khúc của bài hát đó giống như nước cuồn cuộn, chảy trong huyết quản của cô ta, như sóng cuồn cuộn, tràn lên trên mặt cô ta vậy. Cô ta như thả hồn vào bài hát đó, trong đoạn phát thanh đó, ánh mắt nhìn trân trân ra phía sau tôi, đông cứng lại ở hướng thôn trang phía sau tôi, đông lại trong âm thanh của tiếng loa hỗn tạp, khuôn mặt cô ta giống như một mảnh lụa màu đỏ sau khi bị ướt nước trong mặt trời mùa đông, được căng ra, đông cứng lại mắc trên không trung, nhưng hai tay của cô ta, lại không biết từ khi nào đã đặt trên chiếc cúc đầu tiên dưới cổ áo của cô ta, giống như vì bực bội mà muốn cởi cúc áo vậy, hay bởi vì tôi ở trước mặt cô ta nên cô ta không có cách nào cởi cúc, chỉ đành phải đặt tay trên hạt cúc đó. Mấy đầu ngón tay giống như sờ phải mặt sắt nóng bỏng mà run lên, khiến những chiếc cúc đỏ vàng phát ra những âm thanh dịu êm mềm mại của da tay chạm vào cúc áo. Tôi muốn biết bài hát đó là gì, liền vểnh hai tai lên không trung, thế là, tôi cơ hồ nghe rõ bài hát Cách mạng từ loa phía đông truyền lại là "Làm Cách mạng đến cùng" như thép trắng sắt đen, từ phía tây truyền lại bài hát Cách mạng là "Đả đảo đế quốc Mỹ, xét lại Xô và bọn phản động" âm vang mạnh mẽ, từ phía nam truyền đến là "Long đằng hổ diệu tranh thượng du", từ phía bắc truyền lại là "Mời bạn uống một cốc trà bơ" như ngậm hương thơm mà hùng tráng, và bài hát "Lên án xã hội cũ vạn ác" đầy nước mắt mồ hôi mặn chát, từ đỉnh đầu giáng xuống là bài hát "Học Đại Trại vượt Đại Trại" [4] tràn đầy hương đất, từ dưới đất xuyên lên là bài hát "Đánh chiêng lên nhảy múa lên" vui nhộn rộn ràng, tơ múa lụa bay. Những bài hát này vô cùng quen thuộc, tôi biết hát từng câu, nghe nửa câu đầu có thể biết nửa câu sau, nghe một câu có thể biết cả bài. Nhưng mà, tôi lại không thể nhớ nổi tên bài hát đang âm vang nhất, lanh lảnh nhất, lay động lòng người nhất đang vang lên ở đỉnh đầu, ở não sau, ở não trước, ở hai bên tôi, bài hát mà nghe trong đó cảm thấy được tình cảm sục sôi, đứng ngồi không yên, máu chảy ào ạt ấy tên gì. Không cần nói cô ta và tôi đều bị những bài hát này kích động. Thực ra là cô ta bị những ca khúc này kích động rồi tôi mới bị kích động theo. Chính là cô ta truyền sự kích động của mình sang tôi. Tôi muốn hỏi cô ta bài hát âm vang hùng tráng nhất đó là gì, nhưng lúc tôi định hỏi ấy lại nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào môi tôi như thể trong ánh mắt có hoàng hôn. Trời hỡi trời, đất hỡi đất… không biết từ lúc nào em đã cởi chiếc cúc áo thứ nhất ra rồi, hai tay đang run lên trên chiếc cúc áo thứ hai. Trời cao mây nhạt, không có nhạn bay nam; tà dương như máu, bốn phía tràn sắc đỏ. Em cởi chiếc cúc áo thứ hai, hai tay ngưng lại trên chiếc cúc thứ ba. Nên nói là, hai chiếc cúc áo của em được cởi ra vì em nghe thấy các bài hát Cách mạng. Hai chiếc cúc áo của em vì tôi mà mở ra một phiến hình tam giác trắng nõn nà, tôi dường như đã nhìn thấy chiếc áo phấn hồng sáng bóng của em giống như hai tấm màn được kéo ra rủ xuống hai bên ngực em, mà giữa tấm màn màu hồng bắt đầu mở ra đó, đội lên đôi vú cao vút như đội trời của em, dâng cao dưới ánh mặt trời, hai con thỏ trắng như tuyết, rất to, linh động, hoạt bát trên đỉnh núi hấp dẫn tôi. Ánh mặt trời đẹp dịu dàng đóng băng lại, không khí đông cứng lại không chảy nữa. Chúng tôi nhìn lẫn nhau, không ai nói một câu, nhưng tôi dường như đã nhìn thấy em cởi áo ra rồi. Chiếc áo sơ mi đặt trên đường sắt bên cạnh em, còn em lại vẫn ngồi như cũ dưới lớp cỏ xanh dưới thanh ray đường sắt, tấm thân trần nâng lên trong không trung, giống như một vị nữ thần khỏa thân vậy. Chờ nắng lên, ánh Hồng soi sắc tuyết, diễm lệ lạ thường. Thành dĩ vãng cả rồi, tim phong lưu phải nhìn đến hôm nay [5] . Tôi bị chấn động rồi, tôi bị làm cho sợ hãi rồi, máu toàn thân như sông cuồn cuộn, hơi thở như gió lớn thổi, trong giây phút đó, tôi ngây ra nhìn em như một con gà gỗ, ngu dại như một cây cọc. Ánh mặt trời xuyên qua áo quần em; tay của tôi dường như đang vuốt ve lên thân thể em. Tôi tưởng tượng, khi em khỏa thân, khi không một mảnh vải nào trên người cả, vẻ đẹp của em chắc chắn sẽ được cả đất trời biết đến. Các bạn nghĩ xem, mái tóc em trong ánh chiều tà đen nhánh như mun, dường như để làm hiện rõ hơn màu đen của mái tóc, em mới để lộ ra một phiến trắng dưới cổ mình, từng sợi từng sợi tóc ngoan ngoãn rủ đến sau vai, rồi lại nhẹ nhàng uốn vào trong cổ em. Lúc đó, chiếc cổ của em mới đẹp làm sao, các bạn sẽ mãi mãi không thể nào biết được, nó tròn trặn, thon dài, trong sắc trắng ngẩn có màu thấm đỏ, giống như một khối ngọc bị năm tháng và tay vò dụi đã lâu nâng khuôn mặt khe khẽ ửng hồng, vương chút e thẹn, nhưng lại càng làm lòng người điên đảo say mê của em lên, giống như ai đó dùng khối ngọc nâng lên mặt trăng tròn đầy mới mọc trong ánh chiều tà. Nhưng, các bạn hãy giống như tôi đưa mắt về phía dưới, bạn sẽ rất nhanh phát hiện ra, mái tóc của em, khuôn mặt của em, chiếc cổ ngọc của em, sẽ chẳng là gì so với bộ ngực trong trắng như tuyết ẩn hiện của em? Trong nháy mắt, tôi chộp lấy sự mềm mại và săn chắc của đôi bầu vú vút cao, một chút cũng không hề bị rủ xuống phía dưới đó. Mà trên hai chiếc vú to tròn đầy đặn đang căng lên ấy, hai núm vú màu nâu tím có phải giống như hai hạt táo tròn xinh xắn hay không? Tôi dường như đã nhìn thấy trên hạt táo đó hai cái miệng nhỏ hơi lõm xuống, tôi biết đó là nơi mà sữa sẽ tràn ra, tôi biết từ đó sẽ tràn ra dòng sữa ngọt ngào ẩm ướt, có thể làm cho đàn ông say đi. Lúc nhớ đôi vú đó, tôi bắt đầu từ mạch nguồn sữa ấy trên đầu vú em nhìn ra xung quanh, nhìn thấy trên đầu vú em những đường rãnh kề nhau, nhìn thấy xung quanh đầu vú màu nâu tím là một quầng vú với sắc đỏ nhạt dần từ trên xuống, giống như hai chiếc ô màu đỏ đối diện với tôi. Để tim mình ngừng lại trên đôi vú ấy, tôi lại nhìn thấy chỗ tiếp ráp giữa bầu vú ấm mềm hư ảo và quầng vú, giữa màu trắng và đỏ lộ ra một đường biên giới tuyệt đẹp như hình tròn có bánh răng. Sau đó; chính là đôi vú vun đầy như núi của em đã cương lên, chính là khe vú hẹp, sâu, dài và mịn. Tôi trượt xuống đường ray, định đặt hai chân em lên trên hai đùi tôi, làm cho mười móng chân màu đỏ phát sáng trên đùi tôi. Em không hề ngăn tôi lại. Em để mặc tôi ôm chặt lấy chân em, sờ lên mười chiếc móng chân của em, nhìn chằm chằm vào phiến ngực trắng mênh mông, nhô cao như núi, sâu như khe vực của em. Chúng tôi cách nhau một chiếc chân. Khoảng cách giữa hai đường ray vừa đủ để chúng tôi ngồi duỗi hai chân ra. Hai con chim sẻ, chim én đó, không biết từ lúc nào đến bên chúng tôi. Không biết từ lúc nào mà con chim sẻ, chim én đó lại gọi đến vài con quạ, và hoàng anh, vài con chim tước và chim ngói, chúng đều cách vài thước nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trần tuyệt mỹ của em, không nhảy nhót, không gọi bạn, cũng chẳng kiếm ăn, chỉ thỉnh thoảng vô cùng thận trọng đi về phía em vài bước. Bộ lông của chúng, có đen, có trắng, có nâu, có cả màu vàng óng và đỏ sậm của chim hoàng anh, ánh lên rực rỡ đến chói mắt trong mặt trời sắp lặn. Trong không trung ngoài hương mạch non xanh mướt, hương cỏ xanh nõn ánh vàng, mùi đường sắt đen bóng và mùi tịch dương đỏ dịu dàng ra, thì chính là mùi thơm da thịt dìu dịu tuyệt mĩ, tráng lệ của em. Không phải trên thân thể người con gái nào cũng đều có mùi hương đàn bà nhẹ nhàng như phấn mà lại đượm nồng hừng hực như vậy. Từ trước đến giờ tôi không hề ngửi thấy trên thân thể Quế Chi - vợ tôi một mùi hương nào như vậy. Đêm động phòng, tình cảm của tôi với cô ta sâu như sông như biển cô ta cũng không để cho tôi ngửi thấy mùi vị đó. Nhưng mà lúc đó, ngồi trong ánh chiều tà bên đường sắt, em lại làm tôi ngửi thấy mùi vị đàn bà như hoa đào mới ra, hoa lê mới nở. Tôi nhìn ngây dại vào thân trên của em, ánh mắt tôi chết lặng trên thân thể ấy. Tôi cảm thấy con ngươi mình vừa đau vừa cứng, như là ai đó đã đặt vào tròng mắt tôi hai quả cầu nhỏ. Tôi cảm giác đầu tôi có chút quay cuồng, mắt cỏ chút hoa lên. Nhưng chính trong lúc váng đầu hoa mắt, tôi lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng đồi vú, khe vú, và trên da bụng trắng mịn như tuyết của em có một lớp lông tơ mềm mại nhỏ bé như nhung, trắng nhạt, mảnh như đầu kim, ngắn như đầu kim, khẽ lắc lư trong gió của ruộng đồng hoang dại, bất chợt ánh lên từng giọt ánh sáng rất nhỏ rất nhỏ lắc lư trêu ghẹo mắt tôi. Tôi nghe thấy cái lay động của những sợi lông tơ trên thân thể em giống như những chiếc lông vũ trong gió vừa như tĩnh lặng lại vừa như có tiếng khẽ lay, và dường như lúc nhìn thấy em rất mệt rồi, lúc em khẽ chùng lưng về phía tôi, khoảng giữa bụng dồn lên hai đường ngang hình bình hành. Bước chân của thời gian nên chậm mà chẳng thể nào chậm được cứ tích tắc tích tắc bên chúng tôi. Mặt trời sắp xuống núi rồi, đỏ quạch lại như một vũng nước trên đỉnh núi của phía đông thị trấn. Trời cao mây nhạt, không có bóng nhạn bay nam; gió mây biến ảo, để lại một vùng mĩ lệ. Sự dễ chịu của thời khắc mặt trời lặn đã từ cánh đồng tràn về phía chúng tôi. Ngón tay em vẫn đặt trên chiếc cúc áo thứ ba, nhưng tôi cảm thấy em đã khỏa thân bất động cả một ngày trước mặt tôi, khỏa thân vài trăm năm rồi. Tôi phải sờ xem thân thể em có lạnh không; phải đi truyền cho em cái nóng hồi trên thân thể của mình. Gió thổi hạc kêu, bàng hoàng súng đao gươm kích; mười phương mai phục, ai không hồn lạc phách xiêu? [6] Đồng chí à, tôi nói hai câu này dùng ở đây có phải là cố chút không thích hợp? Nhưng tôi có thể dùng gì để thể hiện tâm tình mình? Khi tôi đang chuẩn bị hành động, đang chuẩn bị vượt qua giới hạn, trời hỡi trời, đất hỡi đất, mẹ nó, loa phát thanh sau trước đột nhiên không kêu nữa, dòng lũ ca khúc đột nhiên khô cạn, giống như vào chính lúc chói chang nhất của một ngày có đám mây che nửa bầu trời đột nhiên bay đến, che lấp hết ánh mặt trời, dội tắt lửa bỏng và dầu sôi.

Em giống như bừng tỉnh dậy ném hai tay tôi từ trên hai chân em xuống một bên.

Tôi giống như đi nhầm vào phòng tân hôn bị người ta đẩy ra ngoài.

Tôi nói: "Hoa hướng dương đón ánh mặt trời, những bông hoa không tàn."

Em không thèm để ý đến tôi, thình lình xoay nửa thân người đứng dậy, vội vã cài lại hai chiếc khuy áo đó.

Tôi nói: "Hôm nay rắc hạt giống tình bạn, tình Cách mạng trường cửu vạn năm."

Em vẫn không thèm để ý đến tôi. Cài xong cúc áo liền vội vã đi mất, men theo đường sắt đi vào trong vầng mặt trời đỏ như máu, người như chiếc bóng đang bay tan biến tức thì.

Trời ơi, em đã đi rồi.

Nói đi là đi rồi. Vô tình vô nghĩa đi rồi.

4. Làn sóng Cách mạng ngút trời

Khi tôi trở về huyện thành, màn đêm đã dày đặc rồi, phố huyện đã bắt đầu leo lét đèn hoa. Không ngờ lúc mặt trời lặn đó, huyện thành đã xảy ra một việc kinh thiên động địa. Trên con phố heo hút lác đác, con phố chính Nam Bắc mà tôi đi qua đó, cơ hồ không có một bóng người. Thì ra những tờ báo chữ to có dấu gạch chéo đỏ dán trên tường đã bị xé thành các mảnh tan tành, bi thiết thê lương trong gió, cuốn lên thở chút hơi tàn. Trên mặt phố lát gạch cổ đó, rất nhiều gạch ngói vỡ vứt đầy, tan tác như thay trời đổi đất. Cơn lũ Cách mạng đã lên đến đỉnh điểm rồi, sông lớn chảy về đông cuốn sạch bụi trần ai. Có một chiếc xẻng hoặc là cuốc bị gãy vứt trên miệng cống thoát nước. Có một cây cột điện, sau khi bị gãy đổ dựa vào bức tường bên đường, một sợi dây điện đứt vắt lên, nhưng đèn trên cột điện vẫn sáng, trong khi những cây cột vẫn còn đứng thẳng thì rất ít cây còn sáng đèn, hoặc căn bản không có bóng đèn. Dường như bên đường vẫn còn từng giọt từng giọt máu đỏ thẫm, tôi ngửi thấy mùi tanh của máu trên mặt đường. Tôi biết Cách mạng đã leo thang đến đây rồi, trong lòng không tránh khỏi hoang mang, dường như tôi đang đi trong mộng, dường như mộng vẫn còn trùng trùng điệp điệp bao vây lấy tôi. Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão [7] .Tôi thật không hề biết quanh tôi rốt cuộc đã xảy ra việc gì. Em, cô gái hay là người vợ chừng đôi mươi xinh đẹp thanh tú ấy, em tên là gì? Rốt cuộc là bao nhiêu tuổi? Người nội thành hay là ngoại thành? Em rốt cuộc ngồi một mình trên đường sắt ngoại ô làm gì? Rốt cuộc là thế nào, tôi hoàn toàn không biết. Hơn nữa, khi tôi nhìn thấy cảnh đường phố tan tác như vừa sau cuộc chiến, dường như hình dáng em trong tâm trí tôi đều mơ hồ. Mái tóc đen đến mức nào, thân thể trắng đến mức nào, gương mặt thanh tú đến mức nào, hai vú đẹp đến mức nào, ai có thể nói chuẩn xác được? Một vòng luẩn quẩn lộn xộn như mây mù, ngàn vạn đầu mối không lần ra được. Từ khi mặt trời sắp lặn cho đến khi tà dương như máu, trong thời gian ngắn ngủi ấy, giữa chúng tôi dường như chẳng nói gì mấy cả, chỉ diễn một vở kịch kinh hồn bạt vía như, điều này sao có thể là thật được? Nói ra các bạn ai có thể tin đây? Nhưng khi tôi và em đang diễn màn kịch phản Cách mạng hủ hóa, trụy lạc, kinh hồn bạt vía như vậy, lại đúng lúc trong thành đang diễn ra một trò chơi Cách mạng khác, làm cho nửa huyện thành bị đánh đến liệt nửa người.

Sau này, tôi nghe nói chính giây phút tôi vuốt ve những chiếc móng chân đỏ của em, trạm phát thanh huyện bị cướp chiếm, công cụ dư luận đã trở về trong tay người Cách mạng.