Chương 68 Thưởng tiền mỗi người một nửa có được không? (3)
Ngoài dự đoán của người phụ nữ, sau khi đưa thỏi vàng cho cô ta, Tống Thiên Diệu nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng nói một câu:
- Có thỏi vàng này, cô nương hẳn có thể cởi bỏ bộ trang phục diêm dúa này, rửa sạch lớp phấn son trên mặt, ngủ một giấc ngon lành, nếu vẫn không thể đối phó được kẻ muốn ngủ với ngươi tối nay, ngươi cũng có thể lấy thỏi vàng ra dọa hắn, nói cho hắn biết, có người có thể dùng thỏi vàng che chở ngươi, cũng có thể dùng dao dưa hấu tìm đến hắn, bảo hắn biết điều một chút.
Nói xong, Tống Thiên Diệu gọi một tiếng Triệu Văn Nghiệp, hai người biến mất ở cầu thang tầng ba.
Người phụ nữ không thể giữ được vẻ lạnh lùng quyến rũ trên mặt nữa, kinh ngạc che miệng, quay đầu nhìn về phía Tống Thiên Diệu, nhưng phát hiện gã thanh niên tuấn tú đó đã không quay đầu lại, theo cầu thang đi xuống dưới.
Mãi đến lúc này người phụ nữ mới nhận ra, Tống Thiên Diệu thưởng cho mình nhiều như vậy, hắn thậm chí còn chưa hỏi tên mình.
...
Cho đến khi đi thuyền nhỏ trở lại đất liền, Triệu Văn Nghiệp đi sau lưng Tống Thiên Diệu cầm đúng một nghìn đô la Hồng Kông mới hỏi:
- Diệu ca, tiền ngươi cho ta...
- Không phải cho ngươi đâu, năm trăm đô la đưa cho mẹ ngươi, thân thể bà không tốt, để bà dùng mua thuốc, năm trăm đô la còn lại ngươi mang đến nhà ta giao cho mẹ ta, ta hiểu rõ bà nhất, con trai làm thư ký nhà họ Chử, bản thân không đi khoe khoang khắp khu ổ chuột thì không phải là bà rồi, số tiền này là để bà tiêu xài trong thời gian tới, tiện thể nói với bà tiết kiệm một chút, gần đây ta không có tiền mang về nhà nữa đâu.
Tống Thiên Diệu vẫy tay gọi xe kéo chuyên đợi khách từ thuyền hoa, hai chiếc xe kéo gần nhất lập tức chuyển động bánh xe, tiếng nan hoa vang lên, chạy lại như gió.
Triệu Văn Nghiệp nhìn Tống Thiên Diệu lên một chiếc xe kéo, miệng hỏi theo:
- Diệu ca, ngươi thiếu tiền sao còn hào phóng thưởng cho người phụ nữ đó một thỏi vàng?
Nếu mang thỏi vàng đó về nhà, chẳng phải sẽ khiến cả nhà dì của hắn vui hơn sao?
- Nữ nhân kia mặc một thân áo hồng đào khó coi, lại trang điểm nhạt, tóc còn cố ý búi lên. Hôm qua ta có trò chuyện với tiểu nhị ở Lục Vũ trà lâu, hắn nói ca kỹ trên Hải Tiên Phường tuy ăn mặc tục tĩu nhưng không thay đổi nhiều, tránh khách quen không thích. Nữ nhân đó tối qua và tối nay trang điểm như hai người khác nhau, không chừng vì thiếu nợ bị ép phải ra đường, nên trang điểm sơ sài như tân nương, đợi Hải Tiên Phường đóng cửa sẽ bị người ta bế lên giường. Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của nàng, tiện tay giúp một chút, huống hồ, thỏi vàng đó tiêu ở chốn ăn chơi cũng chẳng sao, tiêu cho bản thân, vàng không phải để tiêu bừa bãi... Thôi, ngươi tự về nhà đi, ta đi khách sạn ở.
Tống Thiên Diệu còn muốn giải thích với Triệu Văn Nghiệp, nhưng thấy em họ mình không đủ thông minh, thở dài, nói với phu xe kéo:
- Khách sạn Duris.
Tên phu xe kéo lập tức mắt sáng lên, miệng vui vẻ đáp ứng một tiếng, kéo Tống Thiên Diệu chạy dọc đường, người trẻ tuổi đi khách sạn Duris, lúc xuống xe chắc chắn sẽ không trả thiếu tiền, dọc đường nói thêm vài câu nịnh hót, biết đâu còn kiếm thêm được vài đồng tiền thưởng.
Xe kéo chở Tống Thiên Diệu đi xa, Triệu Văn Nghiệp lên một chiếc xe kéo khác, cẩn thận cất tiền sát người:
- Phiền ngươi, khu nhà gỗ Gia Lâm Biên Đạo.
Tên phu xe này thì nhăn mặt đáp lời, kéo Triệu Văn Nghiệp chạy về khu nhà gỗ Gia Lâm Biên Đạo - nơi tập trung người nghèo toàn Hồng Kông. Hắn có suy nghĩ khác với tên phu xe kia, giờ hắn chỉ mong người trẻ tuổi trên xe sau khi được đưa đến nơi đừng bớt xén tiền công của mình.
Khách sạn Duris nằm ở Hoàng Hậu Đại Đạo Đông, Loan Tễ, sát bên bưu điện Loan Tễ, là một khách sạn do người Anh mở, nhân viên phục vụ bên trong đều nói tiếng Anh. Người Hoa không biết tiếng Anh dù vào được khách sạn cũng không hiểu đối phương nói gì, cuối cùng chỉ có thể lủi thủi đi ra. Vì vậy, khách trọ ở đây phần lớn là người Anh và người Hoa xuất thân giàu có được giáo dục tốt. Tiếng Anh của Chử Hiếu Tín tuy lõm bõm nhưng những câu ngắn hàng ngày hoàn toàn không vấn đề, hắn thường xuyên thuê một phòng ở đây, khi đại ca Chử Hiếu Trung về nhà, hắn sẽ đến đây ở, tránh bị đại ca châm chọc khiến bản thân bực mình.
Tiếng Anh của Tống Thiên Diệu cũng khá, tuy kiếp trước tiếp xúc tiếng Anh Mỹ nhưng hầu hết đối thoại không thành vấn đề, nên đã thuê một phòng ở khách sạn Duris. Trước khi vào phòng hỏi rõ thời gian phục vụ bữa sáng của khách sạn xong, liền tắm rửa, lên giường ngủ.
Khi cả người nằm trên chiếc giường lớn vừa mềm vừa cứng, Tống Thiên Diệu thở phào một tiếng sảng khoái:
- Dù chỉ để sau này không phải ngủ giường gỗ cứng và sàn nhà nữa, ta cũng phải cố gắng kiếm tiền.
...
Ngủ thoải mái đến sáng trong phòng khách sạn Duris, không hề mơ một giấc nào, cho đến khi người phục vụ bên ngoài theo lời dặn tối qua của Tống Thiên Diệu, lịch sự dùng tiếng Anh gõ cửa gọi hắn dậy, Tống Thiên Diệu mới tỉnh giấc, cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, sự mệt mỏi hai ngày qua đã tiêu tan. Quả nhiên, giường phải đủ thoải mái mới có thể ngủ ngon.
Dậy rửa mặt, thay áo sơ mi đã được giặt sấy ủi phẳng phiu do người phục vụ đưa tới, khoác áo vest lên người, Tống Thiên Diệu soi gương một lát rồi mới ra cửa đi về phía nhà hàng của khách sạn.
Trong nhà hàng không thấy bóng dáng Chử Hiếu Tín, nhưng Tống Thiên Diệu không vội, tự gọi một phần bánh mì kẹp và cà phê, ngồi vào chỗ từ từ ăn. Cho đến nửa tiếng sau, Chử Hiếu Tín mới lười nhác ngáp dài đi vào từ ngoài nhà hàng, vừa nhìn đã thấy Tống Thiên Diệu đang ngồi đối diện cửa nhà hàng.
- A Diệu?
Chử Hiếu Tín dụi mắt, sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm liền bước tới, ngồi xuống đối diện Tống Thiên Diệu:
- Đêm qua ngươi cũng ngủ lại đây sao?
- Đêm qua tiếp đãi Hùng ca và Kim Nha Lôi xong, thời gian hơi muộn nên ta ở lại đây.
Tống Thiên Diệu đặt đũa xuống, dùng khăn ăn lau miệng rồi cười nói với Chử Hiếu Tín.