Chương 69 Bước đầu tiên
Chử Hiếu Tín vẫy tay gọi người phục vụ, nói bằng tiếng Anh:
- Một ly cà phê thêm gấp đôi sữa và đường viên, một phần sandwich thịt nguội, một quả trứng ốp la.
- Tín thiếu từ từ dùng bữa, ta ra ngoài lấy ít đồ, lát nữa quay lại sẽ nói chuyện đêm qua với ngươi.
Tống Thiên Diệu vừa nói vừa đứng dậy.
- Để người phục vụ giúp ngươi đi lấy là được mà?
- Không được, không gặp ta thì không lấy được đồ đâu, là đồ tốt đấy.
Tống Thiên Diệu cười bí hiểm với Chử Hiếu Tín.
Chử Hiếu Tín khoát tay:
- Đi đi, xem ngươi lấy được cái quỷ gì nào.
Tống Thiên Diệu bước ra khỏi cửa khách sạn Duris, ngay phía đối diện khách sạn, Cao Lão Thành mà hắn đã gặp đêm qua đang ngồi xổm bên đường cùng hai tên tiểu đệ, mắt cảnh giác quan sát xung quanh, miệng ngậm điếu thuốc. Thấy Tống Thiên Diệu xuất hiện ở cửa khách sạn, Cao Lão Thành búng điếu thuốc đi, một tay sờ vào thắt lưng, một tay cầm gói vải nhỏ, nhanh chóng bước tới:
- Tống thư ký, đồ ngài dặn đã chuẩn bị xong, mời ngài kiểm tra.
Vừa nói, Cao Lão Thành vừa đưa gói vải cho Tống Thiên Diệu, vừa cầm vào tay đã cảm nhận được trọng lượng của gói đồ, Tống Thiên Diệu gật đầu:
- Không cần đâu, nếu có vấn đề gì, lão đại của ngươi cũng sẽ tự tìm ngươi thôi.
Sau khi đưa gói đồ cho Tống Thiên Diệu, vẻ cảnh giác và tinh nhanh lúc nãy của Cao Lão Thành lập tức biến mất, như thể trong chớp mắt đã bị rút hết tinh khí thần, cả người lại trở về dáng vẻ lười biếng, nhe răng cười với Tống Thiên Diệu:
- Tống thư ký, nếu không có việc gì nữa, ta xin phép về gặp lão đại.
- Vất vả cho ngươi.
Tống Thiên Diệu xách gói đồ, quay người trở lại nhà hàng của khách sạn Duris.
Lúc này, bữa sáng của Chử Hiếu Tín vừa mới được người phục vụ bưng lên, hắn đang khuấy ly cà phê nóng hổi, thấy Tống Thiên Diệu quay lại, Chử Hiếu Tín nhìn gói đồ quê mùa trong tay hắn:
- Này, không phải là đặc sản họ hàng quê ngươi gửi tới đấy chứ?
- Tín thiếu nói là đặc sản thì ta cũng không phản đối.
Tống Thiên Diệu ngồi xuống đối diện Chử Hiếu Tín, đặt gói đồ lên bàn trước mặt, từ từ mở ra, lộ ra mười bốn thỏi vàng xếp ngay ngắn bên trong:
- Đặc sản cá vàng của Phúc Nghĩa Hưng, mỗi thỏi bốn lượng, tổng cộng mười bốn thỏi.
Chử Hiếu Tín lập tức ngừng khuấy cà phê, nhìn về phía Tống Thiên Diệu:
- Vàng của Phúc Nghĩa Hưng?
- Đêm qua ta mời Hùng ca và tọa quán Phúc Nghĩa Hưng Kim Nha Lôi đến Thái Bạch Hải Sản Phường, nói rõ là thay mặt Tín thiếu cảm ơn Hùng ca vì đã bôn ba hôm qua, sau đó xảy ra một chuyện, Trần A Thập của Triều Dũng Nghĩa dẫn theo mấy chục người đến Thái Bạch Hải Sản Phường, lật đổ bàn tiệc, canh cá đổ tung tóe khắp bàn.
Tống Thiên Diệu nhìn thẳng vào Chử Hiếu Tín, miệng nói chậm rãi, như thể đang kể một chuyện không liên quan đến mình:
- Nếu không phải ta nêu tên Tín thiếu, nói với Trần A Thập rằng Tín thiếu mời Nhan Hùng và Kim Nha Lôi, ta đoán Trần A Thập đêm qua có lẽ đã chuẩn bị tắm máu Thái Bạch Phường rồi.
- Ngươi nói gì mà khiến Trần A Thập nổi giận đến thế.
Chử Hiếu Tín sững người, hỏi Tống Thiên Diệu:
- Nếu không hắn đâu dám to gan đến mức công khai lật bàn chứ.
- Kỳ lạ là, khi hắn lật bàn, ta vẫn còn trên đường từ phủ Chử đến Thái Bạch Hải Sản Phường. Hắn không nhắm vào ta, cũng không nhắm vào Tín thiếu, mà là nhắm vào Phúc Nghĩa Hưng. Chuyện là thế này, hôm qua sau khi ngươi đi, Hùng ca nhờ ta hỏi giúp Tín thiếu xem có thể nể mặt hắn bị mất chức phải đi canh hồ ở Sa Đầu Giác mà giao việc làm ăn ở bến tàu của Thương hội Lợi Khang cho Phúc Nghĩa Hưng quản lý không. Sau đó không biết tin này bị lộ ra thế nào mà Trần A Thập đến Thái Bạch Hải Sản Phường hỏi tội. Dưới sự khuyên can của ta, hai phe tạm thời tách ra, Trần A Thập dẫn người xuống tầng một, Kim Nha Lôi và Hùng ca ở lại tầng ba.
Tống Thiên Diệu gói lại thỏi vàng, đẩy về phía trước Chử Hiếu Tín nói.
Chử Hiếu Tín bưng cà phê lên miệng, gật gật đầu, ra hiệu cho Tống Thiên Diệu tiếp tục nói, mình đang lắng nghe.
- Sau khi Trần A Thập dẫn người xuống lầu, Kim Nha Lôi của Phúc Nghĩa Hưng lập tức lấy ra bốn thỏi vàng, đưa cho một thư ký của ta, nhờ ta giúp nói tốt trước mặt Tín thiếu. Ta đương nhiên không thể quyết định chuyện này, Kim Nha Lôi cuối cùng trực tiếp đưa ra điều kiện mười lăm thỏi vàng, với vẻ mặt đáng thương, nhờ ta nhất định phải nể mặt Nhan Hùng Hùng ca hôm qua đã giúp đỡ mà mở lời nói giúp. Lúc này, ta nghĩ không thể để tình hình căng thẳng tại chỗ, ta đồng ý thì không hợp quy củ, nhưng không đồng ý thì Hùng ca lại có mặt ở đó, ta không tiện làm tổn thương thể diện của hắn, nên ta đã làm một việc.
Tống Thiên Diệu nói.
- Việc gì?
Chử Hiếu Tín nghe say sưa.
Tống Thiên Diệu do dự một chút:
- Lúc đó ta cân nhắc, việc làm ăn ở bến tàu của nhà họ Chử vốn do Triều Dũng Nghĩa phụ trách, Trần A Thập thập ca có nhiều kinh nghiệm giang hồ, ta để người của hắn xuống báo cho hắn biết chuyện Phúc Nghĩa Hưng Kim Nha Lôi tặng ta mười lăm thỏi vàng, ta hy vọng hắn có thể giúp ta một việc nhỏ, dù chỉ là mở miệng nói một câu, nói Triều Dũng Nghĩa sẵn sàng đưa ra mười sáu thỏi vàng, như vậy đã đủ để ta có cớ thoái thác, hẹn ngày khác bàn tiếp, nhưng không hiểu sao Trần A Thập lại nổi giận tại chỗ, dẫn người bỏ đi, còn dọa sẽ xử lý ta, ta...
- Trần A Thập khốn kiếp, ta ở Lệ Trì Hoa Viên bị mấy tên cảnh sát gây rắc rối, hắn giả mù vờ điếc không chịu ra mặt, Nhan Hùng của Phúc Nghĩa Hưng giúp ta chạy vạy cả đêm, người ta lão đại lại lấy tiền ra nhờ thương hội của ta quan tâm hắn, Trần A Thập có tư cách gì mà làm xấu mặt khách mời của ta, huống chi khách còn từng giúp ta! Quan trọng nhất là, Phúc Nghĩa Hưng muốn làm việc cho thương hội của ta, biết tặng mười lăm thỏi vàng, còn cái tên Triều Dũng Nghĩa Trần A Thập đó, làm ở thương hội của ta lâu như vậy, ta chưa từng uống một ly rượu nào của hắn!
Chưa đợi Tống Thiên Diệu nói xong, Chử Hiếu Tín đã đập cốc cà phê xuống bàn, cà phê bắn ra từ cốc, làm bẩn khăn trải bàn trắng tinh:
- Những việc khác của nhà họ Chử ta không làm chủ được, nhưng Thương hội Lợi Khang là của ta! A Diệu, ngươi giúp ta thông báo cho A Hùng và Kim Nha Lôi, ngày mai để bọn họ đến bến tàu đợi ta, ta sẽ sắp xếp cho bọn họ bắt đầu làm việc!
Tống Thiên Diệu gật đầu, nước cờ mà mình đã bắt đầu bày từ tối qua ở hải sản phường, bước đầu tiên đã đi ra.