← Quay lại trang sách

Chương 85 Buôn lậu toàn Hồng Kông (3)

Đợi cửa phòng bao được Ngô Kim Lương đóng lại từ bên ngoài, Chử Hiếu Tín tiện tay cầm lấy một cái bánh bao nhân đậu đỏ hoa hồng cắn một miếng, hỏi Tống Thiên Diệu:

- Ngươi muốn ta giúp ngươi ra oai như thế nào? Đánh hắn một trận thế nào? Giúp ngươi đòi vài ngàn đồng tiền thuốc men cho em gái? Hay là đòi hắn thêm vài thỏi vàng để ngươi đi thưởng cho ca kỹ?

- Mười lăm thỏi vàng, Tín thiếu, nếu ngươi còn đòi nữa, ta đoán Kim Nha Lôi sắp phải cầm cả quần lót, không giống như Trần A Thập loại đại ca xã đoàn có thương hội bảo hộ, Kim Nha Lôi làm bất cứ việc gì cũng cần tiền bạc mở đường, hơn nữa lấy ra quá nhiều tiền, trong bang hội cũng có người không phục, tìm hắn gây rắc rối.

Tống Thiên Diệu rót một tách trà cho Chử Hiếu Tín đưa qua, miệng nói không để ý.

Chử Hiếu Tín nhìn Tống Thiên Diệu, dùng giọng không tin nói:

- Ngươi thật sự không giận sao? Phúc Nghĩa Hưng chẳng phải suýt bắt cóc em gái ngươi sao?

- Giận đã ra rồi, kẻ chọc giận em gái của ta, một kẻ bị Kim Nha Lôi ngâm chết trong nước biển, kẻ khác giờ đã sợ đến phát điên, đám thủ hạ còn lại cũng đều bị Lạn Mệnh Câu chém ngã, huống chi đến giờ Kim Nha Lôi vẫn không biết mười lăm thỏi vàng ta đã giao cho Tín thiếu ngươi, hắn vẫn tưởng là ta tự nuốt số vàng đó, mới giúp hắn mở miệng cầu tình.

Tống Thiên Diệu lại rót cho mình một chén trà, đặt trước mặt, cố ý nháy mắt với Chử Hiếu Tín nói.

Chử Hiếu Tín do dự một chút không chắc chắn, dường như có chút tỉnh ngộ:

- Chẳng lẽ là?

- Nịnh bợ mà, ngươi tưởng Kim Nha Lôi sẽ tay không đến bái kiến Tín thiếu ngươi sao? Đừng trắng trợn đòi hỏi lợi lộc như vậy, Kim Nha Lôi không phải kẻ ngu, tự nhiên sẽ chuẩn bị một phần cho ngươi, nếu ngươi thấy ta đáng thương, cũng có thể lúc đó tặng lại cho ta.

Tống Thiên Diệu cố ý lộ ra một nụ cười tham lam nói với Chử Hiếu Tín.

Chử Hiếu Tín vẫy tay với Tống Thiên Diệu:

- Đừng nghĩ nữa, ngay cả lợi lộc của ta cũng tính toán, này, nói đi, ca kỹ ngươi thưởng hẳn một thỏi vàng rốt cuộc đẹp cỡ nào? Đáng để ngươi ra tay một thỏi vàng?

- Ngươi có hứng thú? Ta giới thiệu cho ngươi nhé? Ngươi đã gặp rồi, chính là người đàn tỳ bà cả đêm ở Thái Bạch Hải Sản Phường lần trước.

Tống Thiên Diệu nâng chén trà uống một ngụm, nói với Chử Hiếu Tín.

Chử Hiếu Tín lập tức nói:

- Chuyện chốn phong nguyệt ta hiểu, quân tử không đoạt sở thích của người khác mà, huống chi ngươi là thư ký của ta, ta làm sao có thể cướp mỹ nữ ngươi để mắt tới, nhưng mơ hồ nhớ tuổi không nhỏ.

- Chín chắn một chút càng hiểu phong tình, nhiều lắm ba năm thỏi vàng là có thể mua nàng ra phố, đâu như Trần Chu Đề, ngươi tốn mấy vạn đồng vẫn chưa thấy dẫn nàng đến khách sạn mở phòng.

Tống Thiên Diệu mỉm cười không đổi đáp trả lời trêu chọc của Chử Hiếu Tín.

- Phụt~

Chử Hiếu Tín phun một ngụm trà ra, may mà hắn phản ứng nhanh, xoay đầu phun xuống đất, không rửa mặt hộ Tống Thiên Diệu bằng nước trà Phổ Nhĩ, không kịp giữ hình tượng văn nhã:

- Một thỏi vàng ngươi vẫn chưa dẫn nàng ra phố? Nàng nạm vàng à?

- Oa~ Đường đường Chử gia thiếu gia, mở miệng thô tục như vậy? May mà ta không nghe thấy.

Tống Thiên Diệu cố ý nói với Chử Hiếu Tín.

Hai người trong phòng riêng tán gẫu một hồi về phụ nữ, không phải Tống Thiên Diệu không lo chính sự, chủ yếu là vị lão bản này của mình không lo chính sự, nói chuyện làm ăn không quá ba câu, nhất định sẽ chủ động chuyển về chốn phong nguyệt.

Hơn một giờ sau, Ngô Kim Lương ở bên ngoài gõ cửa, Tống Thiên Diệu hắng giọng, ra hiệu cho Chử Hiếu Tín đang mặt mày háo hức chờ Tống Thiên Diệu kể chuyện dâm ô thu lại vẻ mặt khinh bạc, Chử Hiếu Tín hít sâu mấy hơi, để sắc mặt trầm xuống, Tống Thiên Diệu mới nói:

- Vào đi.

Cửa phòng mở ra, Ngô Kim Lương tránh sang một bên, Kim Nha Lôi đích thân xách mấy gói quà đi vào, lúc này trên người vẫn mặc trường sam, trông giống như Trần A Thập không ra làm sao.

- Lương ca, không có việc gì ngươi đi làm việc của ngươi đi.

Tống Thiên Diệu vẫy tay với Ngô Kim Lương, Ngô Kim Lương đóng cửa lại, lui ra ngoài.

Chử Hiếu Tín lúc này ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn Kim Nha Lôi đang mặt mày tươi cười bồi tội nhưng không biết mở miệng thế nào, câu đầu tiên mở miệng là:

- Ngươi là đồ khốn suýt đưa em gái của A Diệu đến Cửu Long Thành Trại phải không?

Kim Nha Lôi ngạc nhiên nhìn về phía Tống Thiên Diệu, trong lòng nói chẳng lẽ vị Tống thư ký này nhận hối lộ mà không chịu làm việc, quá đáng nhất là còn định tiếp tục truy cứu chuyện đó?

- Tín thiếu đùa với ngươi thôi.

Tống Thiên Diệu thấy Kim Nha Lôi mồ hôi sắp rịn ra vì câu nói này, cười cười với hắn.

Chử Hiếu Tín lại đập một cái xuống bàn, tiếp tục nghiêm mặt quát Kim Nha Lôi:

- Ta không nói đùa! Ngươi tưởng ta nợ Nhan Hùng một ân tình, nên có thể công khai động đến người của ta? Có tin ta không cho ngươi làm ăn nữa, để Nhan Hùng canh ao cả đời không?

Tống Thiên Diệu đảo mắt, may mà Nhan Hùng đã đi Sa Đầu Giác, nếu không nghe được câu nói này của lão bản mình, không chừng đã nảy sinh ý định treo cổ rồi.

...

Từ câu nói vừa rồi của Tống Thiên Diệu, Kim Nha Lôi đã nhận ra, vị Tống thư ký này đã giải quyết xong chuyện Phúc Nghĩa Hưng vào bến tàu, hơn nữa không phải hắn làm trò gì trong đó, có lẽ là vị Tín thiếu này biết gia đình thư ký mình bị quấy rối, nên mới lên tiếng mắng mình vài câu.

Hắn lập tức hiểu ý, nặn ra một nụ cười, hạ thấp vị trí của mình xuống, liên tục gật đầu với Chử Hiếu Tín, giọng điệu chân thành nói:

- Tín thiếu nói phải, chuyện này từ đầu đến cuối đều là lỗi của lão Phúc, là lỗi của ta, mong Tín thiếu đại lượng, cho ta một cơ hội xin lỗi Tống thư ký. Hay thế này, phiền Tín thiếu làm trung gian, do ngài làm chủ, ngài mở lời dù bảo ta bán nhà đền bù cho Tống thư ký ngay bây giờ, ta cũng gật đầu đồng ý, tuyệt đối không hai lời.